Ánh nắng lùa vào trong căn phòng trang trí thanh nhã, trùm lên một thân hình mảnh mai trong y phục tím sẫm.
Chúa phi ngồi trên ghế, ung dung thưởng tách trà Dương Châu thanh ngọt, khoé môi bà ta cong lên hoạ thành một nụ cười mê hồn, những ngón tay thon nhỏ như ngọc không hằn dấu vết thời gian nhẹ nhàng mân mê tách trà, cử chỉ vô cùng nhẹ nhàng.
Thoạt nhìn thì ai có thể ngờ rằng đây chính là người phụ nữ đã một tay khuynh đảo hoàng triều Đại Nam suốt hai mươi năm qua, ai có thể nghĩ đôi bàn tay ngọc ngà kia đã nhuốm máu không biết bao nhiêu người? Quả thực nhìn người không thể chỉ quan sát vẻ bề ngoài.
- Tỷ tỷ, họ đã đến! - Trương Quốc Lâm thân mặc triều phục, tiến tới gần chúa phi, cúi đầu, ôn tồn nói.
"Cạch" - Chúa phi khẽ đặt tách trà xuống, chân mày khẽ nhếch, bà ta mỉm cười:
- Đệ mau đi chuẩn bị, ta muốn đến thăm Hoàng thượng, nghe nói mấy hôm nay người không khoẻ.
- Vâng thưa tỷ tỷ.
- Trương Quốc Lâm cúi đầu rồi lui ra.
Chúa phi lại nâng tách trà lên, bà ta cảm thấy vô cùng hứng thú.
Rốt cuộc Hoàng Trấn Thiên này là ai? Hắn là người thế nào? Tại sao khi trong tay hắn đã nắm được nhân chứng, có thể đổ vấy trách nhiệm sát hại Hồng Y giáo chủ tiền nhiệm Lưu Triệt lên người bà ta mà lại không hề ra tay? Hắn là chính nhân quân tử hay có tâm ý gì khác? - Chúa phi nhướng mày, xem ra lần này bà ta nhất định phải gặp Hoàng Trấn Thiên kia.
---
- Chúng ta mau vào thôi.
Một lời của Hồ phu tử còn uy lực hơn cả thiên binh vạn mã, ba người Trấn Thiên, Nguyên Minh và Lục Nghị lập tức ngoan ngoãn nghe theo.
Tới trước cửa lớn của Dưỡng Tâm điện, Hồ phu tử quay sang nói với thái giám đứng hầu bên ngoài vài câu, nhờ hắn vào trong bẩm báo một tiếng.
Tên thái giám tên Hà Bình Di kia khẽ dạ rồi truyền lời vào trong:
- Bệ hạ, Hồ phu tử đã đến...
Trấn Thiên mới nghe đã nhăn mặt, rùng mình.
Mặc dù nàng từng tiếp xúc với nhiều loại người, cũng từng nghe qua nhiều loại giọng nói khác nhau nhưng chất giọng của tên thái giám này quả thực rất khó nghe! Phải nói sao nhỉ? Nó vừa cao vút giống giọng nữ lại pha nét trầm đục của âm nam, khi thì như tiếng rít của rắn độc, lúc lại như tiếng một loại thú nhỏ kêu rên lúc bị thương.
Dù sao thì cũng rất rất khó nghe.
Trấn Thiên nàng thực không hiểu sao mấy lão Hoàng đế lại luôn thích mang theo thái giám bên cạnh, nếu là hầu hạ thì dùng cung nữ cũng được mà.
Thử tưởng tượng nếu nàng phải nghe chất giọng nam nữ bất phân này hàng ngày thì quả là quá mức chịu đựng!
Chỉ thấy từ trong điện truyền ra một giọng thái giám khác:
- Cho Hồ phu tử và các nho sinh Thái Học Viện tiếp kiến...
Trấn Thiên lại được thêm một dịp rùng mình.
Cửa chính của Dưỡng Tâm điện liền đó được mở ra.
Một tiểu thái giám từ trong bước ra mời đoàn người đang đợi ngoài cửa vào.
Hồ phu tử lên tiếng cảm ơn rồi đi trước, ba học trò của ông liền theo sau.
Vừa bước vào trong, Trấn Thiên đã bị màu vàng rực đặc trưng làm chói mắt, cơ hồ những thứ trước mắt trở nên phi thực.
Dưỡng Tâm điện tuy là nơi nghỉ ngơi của Hoàng đế nhưng nội thất hay kiến trúc lại âm trầm đến đáng sợ, quý khí Hoàng thất đè nặng lên ngực khiến người ta có cảm giác không thoải mái.
Bốn người mới vào cung cũng bất giác chỉnh thắt lưng, bước chân vững chãi hơn.
Từ phía sau, Trấn Thiên len lén quan sát xung quanh, trong lòng lại được dịp cảm thán không thôi.
Rèm vàng, cột vàng, bàn án vàng, tóm lại tất cả đều tràn ngập màu vàng.
Dù là bàn ghế cũng không thể giữ được màu nguyên thuỷ, miễn cưỡng phủ lên lớp sơn vàng son cũng có thể trở thành đồ của Hoàng thất.
Vẻ ngoài của con người đôi khi cũng vậy, khoác lên mình những bộ y phục xa hoa lộng lẫy hay quan phục, triều phục cũng chỉ là một lớp vỏ che giấu sự thối nát và mục ruỗng bên trong.
Ánh mắt Trấn Thiên khẽ chuyển, hướng tới thân ảnh cao gầy vận hoàng bào đang ngồi trên long ngai.
Người này tuổi trạc năm mươi, trên ngực phất phơ ba chòm râu mỏng, tóc điểm hoa râm, lông mày dài rậm lưỡi mác kéo chạm tóc mai, đôi mắt phượng ẩn hiện nét ảm đạm, sắc da xam xám cộng với làn môi nhợt nhạt cho thấy ông ta không còn nhiều thời gian nữa.
Không hiểu vì sao khi nhìn thấy người này trong lòng Trấn Thiên cảm thấy có chút chua xót, cảm giác y hệt như lúc nhũ mẫu bệnh nặng mà mất.
Nguyên Minh đi bên cạnh nhìn thấy sắc mặt của nàng không tốt, lại nhìn bốn phía xung quanh thì khẽ lắc đầu, nói nhỏ vào tai Lục Nghị:
- Ta thấy chuyến này cho tiểu tử kia vào cung là một sai lầm.
- Ý ngươi là gì? - Lục Nghị nhíu mày.
Nguyên Minh nhếch môi cười:
- Ngươi không thấy hoàng cung là nơi quá xa hoa với hắn sao?
Lục Nghị chau mày, nhìn sang người nào đó đã nhanh chóng rũ bỏ vẻ bi thương trong mắt, thay vào đó là hai tia sáng như hai đốm lửa nhỏ đang nhảy nhót tại đồng tử, cậu thầm thở dài.
Hoàng đế vừa thấy Hồ phu tử, thân hình khô xác như được tiếp thêm động lực, chầm chậm ngồi thẳng dậy.
Hồ phu tử cùng Trấn Thiên, Nguyên Minh và Lục Nghị lập tức quỳ xuống, dập đầu hô "Hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế".
Hoàng đế ở trên cao ôn tồn nói:
- Mau bình thân.
- Tạ ơn Hoàng thượng! - Bốn người lại đồng thanh.
Nói rồi liền đứng dậy.
Hoàng đế khẽ mỉm cười:
- Ban ngồi.
- Thần tạ long ân của hoàng thượng!
An vị tại chỗ ngồi, trà cũng đã được nữ quan giám trà dâng lên, Hồ phu tử bèn hỏi:
- Bẩm hoàng thượng, không hay hôm nay người cho triệu chúng thần vào cung là có chuyện gì?
Hoàng đế mỉm cười:
- Trẫm chỉ là muốn cảm ơn vì khanh đã giúp triều đình loại trừ gian thần, hoá giải án Hồng Y.
Ngoài ra còn một số chuyện muốn được khanh lí giải.
- Hoàng thượng, người quá lời rồi.
Thực ra đó cũng chính là bổn phận của kẻ làm thần tử như chúng thần.
- Hồ phu tử chắp tay.
Trấn Thiên thiếu chút nữa thì sặc trà, vội vàng đặt chén trà xuống, hít thở sâu, khoé môi co giật, nghĩ bụng: Bổn phận? Bổn phận cái con khỉ khô á! Phu tử à, người ở trong trường nên đâu có biết con phải vất vả bôn ba, mạng sống bị treo trên đầu lưỡi đao, bị chém hai nhát lại lộ thân phận trước y thuật của lão Triệu bụng đen kia, đã vậy còn bị ép trở thành Hồng Y giáo chủ gì gì đó, chẳng may một lúc nào đó mấy môn phái khác hứng lên lại kéo đồng bọn tới công đánh ấy chứ! Haizz...! Con cũng chỉ thu được có một trăm ba mượi lượng bốn đồng bạc, lỗ nặng rồi, lỗ quá nặng! Không được, vì tiền quan tài sau này mình nhất định phải đấu tranh!
Nghĩ tới đây Trấn Thiên bèn quay phắt lại, hướng thẳng Hoàng đế bệ hạ đang ngồi ở trên, môi mấp máy định nói gì đó thì đã bị ánh mắt ảm đạm của người đó chiếu tới.
Hoàng đế lại cười:
- Xem ra đây chính là những Nho sinh đã giúp trẫm tra án?
- Bẩm, chính là họ.
- Hồ phu tử đáp.
Hoàng đế vuốt râu ra chiều đắc ý lắm, ánh mắt bắt đầu lấp lánh có thần hơn:
- Quả nhiên là tuổi trẻ tài cao, phải thưởng, nhất định phải thưởng! Ha ha.
Trấn Thiên khẽ nhấp một ngụm trà, khoé môi khẽ cong lên: Xem ra lão Hoàng đế này vẫn còn có chút lương tâm.
Hồ phu tử đưa mắt nhìn Lục Nghị, Lục Nghị hiểu ý liền ôm quyền cung kính nói:
- Hoàng thượng đã quá khen, chúng thần làm việc này cũng là vì phục vụ triều đình, phục vụ bá tánh, không dám nói là có công, càng không dám xin được ban thưởng.
"khụ!" - Trấn Thiên bị sặc trà lần hai, suýt thì nhảy dựng lên nhưng thấy đây là Hoàng cung nên cũng không dám lỗ mãng, nàng trừng mắt nhìn Lục Nghị khiến ai đó bỗng tự hỏi: Hè sắp sang sao thời tiết vẫn lạnh vậy nhỉ?
- Tuổi trẻ, tài cao lại khiêm tốn.
Rất tốt, rất tốt.
Ta đã nói sẽ ban thưởng thì nhất định sẽ ban thưởng.
Trời hôm nay thật đẹp nha! - Trấn Thiên lơ đãng nhìn ra phía bên ngoài điện Dưỡng Tâm, một chiếc lá bị gió gỡ khỏi cành cây, chao nghiêng rơi xuống đất.
Nguyên Minh ngồi yên lặng quan sát Trấn Thiên nãy giờ, nhìn những biến đổi trên khuôn mặt nàng mà không khỏi có chút buồn cười.
Triệu giáo chủ từng nói cậu ta đã thay đổi nhưng theo Nguyên Minh thấy thì ngoài cái lưỡi càng ngày càng lợi hại ra, cậu ta không thay đổi chút nào hết.
- Đã có tin tức gì của Trần tướng quân và nó chưa? - Hoàng đế đột nhiên trầm giọng hỏi.
- Thưa Hoàng thượng, thần đã cho Tứ Đại Thiên Vương tìm khắp cả nước nhưng...!- Hồ phu tử ngập ngừng.
Lời vừa nói ra, ba thiếu niên kia nhất thời kinh ngạc.
Tứ Đại Thiên Vương? Tứ Đại Thiên Vương là ai? Họ chính là nhóm sát thủ nổi danh nhất trên giang hồ hai mươi năm về trước, từng gây ra biết bao cuộc thảm sát đẫm máu cả trong võ lâm Đại Nam hay Trung Nguyên.
Ngoài ra họ còn được gọi với cái tên Quỷ Tu La.
Tương truyền bốn người họ kẻ dùng kiếm, kẻ dùng roi, kẻ dùng quạt, kẻ dùng ám khí, phân lập thành trận pháp Tru Mệnh, sẵn sàng lấy mạng địch thủ.
Có điều, một nhóm người vô pháp vô thiên như vậy lại dễ dàng quy phục triều đình hay sao? Thậm chí lại còn làm việc cho hoàng thất? Kỳ thực nói chuyện ếch biết bay còn dễ tin hơn!
Trấn Thiên nhìn vị Hoàng đế bệnh tật ở trên, trước đây nàng luôn cho rằng ông ta là kẻ nhu nhược, nhưng giờ thì khác.
Chỉ là nàng không hề nghĩ rằng ông ta lại có thể thu phục Tứ Đại Thiên Vương, nếu có năng lực như vậy thì sao ông ta không loại trừ Chúa phi ngay từ sớm mà lại để tính mạng của mình luôn bị uy hiếp hằng ngày?
- Còn Trung Nguyên thì sao? - Hoàng đế nhíu mày.
- Thưa, người của chúng ta ở bên đó cũng không tra ra tung tích của họ thưa bệ hạ.
- Hồ phu tử dời mắt về phía Nguyên Minh rồi nói.
Hoàng đế khẽ thở dài một hơi, đưa tay lên ôm trán, cơn đau đầu bất chợt kéo tới khiến ngài choáng váng, toàn thân hình đổ về phía sau.
Mọi người nhất loạt đứng lên, thái giám thân cận thốt lên, vội chạy ra đỡ ngài dậy.
Hồ phu tử cả kinh:
- Người đâu? Mau truyền Ngự y!
Hoàng đế vừa nghe liền xua tay ra hiệu, ngài hít sâu một hơi, miễn cưỡng nói:
- Ta không sao.
- Bệ hạ...!- Hồ phu tử lo lắng - Người không nên xem nhẹ sức khoẻ của mình như vậy.
- Ta không sao...!- Hoàng đế khẽ cười.
Trấn Thiên sờ sờ mũi: Gian tình! Nhất định có gian tình! Cái cách Hồ phu tử nhìn lão Hoàng đế quả thực quá mờ ám!
(Tác giả lẩm bẩm: Con cái bất hiếu, ta thực không hiểu sao ngươi trở thành nữ hoàng được?)
- Bệ hạ, hôm nay người cho gọi chúng thần...!Chắc chắn không chỉ vì việc này chứ? - Hồ phu tử hỏi.
Kỳ thực, ông rất ít khi được triệu vào cung, chỉ bởi tai mắt của Chúa phi ở khắp nơi, chúng sẽ gây bất lợi cho những kế hoạch của Hoàng thất, nếu có muốn gặp ông thì ngài cũng chỉ cho người dùng hoả tiễn mà liên lạc.
Ấy vậy mà nay Hoàng đế lại đích thân cho thái giám tới truyền thánh chỉ...!Chỉ e đã có chuyện không hay xảy ra.
Hoàng đế ổn định thân hình khô xác trên long ngai, nhíu mày nói:
- Mật thám của ta ở Tương Quốc báo về, rằng Quốc vương Tương Quốc Lưu Tư đang ráo riết tiến hành luyện kị binh, thực hành lối đánh tốc chiến cho binh sĩ.
Hiện tại hắn ta đã phái một nhóm lính thăm dò tới thành Đan Dương, chỉ e nay mai sẽ phát binh tới đó.
- Bệ hạ, Tương Quốc vốn chỉ là một nước chư hầu nhỏ nằm ở vùng Đông Bắc, địa hình bất lợi, không có điều kiện phát triển kinh tế, hơn ba mươi năm qua luôn hướng về thiên tử Đại Nam, triều cống mỗi năm một lần.
Lưu Tư này lại mới lên ngôi chưa lâu, có lẽ hắn ta tuổi trẻ sinh nông nổi nên phát sinh dã tâm muốn bành trướng.
Theo vi thần, chúng ta nên cho Thiết Kỵ Vân Phong tới đó một chuyến.
- Thiết Kỵ Vân Phong? - Hoàng đế nheo mắt - Chúng ta có nhất thiết phải dùng tới họ hay không? Biện pháp này không phải là dùng dao mổ trâu để giết gà hay sao?
Hồ phu tử khẽ gật đầu:
- Thần hiểu ý bệ hạ, có điều, chuyện này ta nên giải quyết triệt để, nhanh gọn, tránh gây ra những hậu hoạ không đáng có.
- Chuyện này...!- Hoàng đế ngập ngừng.
"Bộp, bộp, bộp." - Đương lúc đó, chợt bên ngoài truyền vào tiếng vỗ tay.
Âm thanh này tách biệt hoàn toàn so với cuộc đối thoại trong điện, vừa mang nét tán thưởng cũng mang nét chế giễu.
Mọi người kinh ngạc ngoảnh ra, chỉ thấy bên ngoài, một người ngược sáng tiến vào: Trường bào tím sẫm tung bay trong gió, mái tóc đen dày vấn cao cố định bởi tám cây trâm vàng khảm bảo thạch, khuôn mặt đẹp tựa mẫu đơn, mắt phượng, chân mày sắc nét, trán cao thanh tú thông tuệ, đôi môi đỏ tươi như máu.
- Chúa phi ung dung tiến vào, khẽ cúi đầu:
- Bệ hạ, nghe nói người không khoẻ nên vi thần mạo muội tới thăm.
Diện kiến thánh giá mà không cần hành lễ, có lẽ Chúa phi là người duy nhất.
Hoàng đế nhất thời tái mặt.
Trấn Thiên nhíu mày: Lẽ nào đây chính là Chúa phi Trương Thuỵ Quân? Hơn bốn mươi tuổi mà nhan sắc vẫn khiến thế gian điên đảo như vậy, không rõ bà ta dùng loại thuốc dưỡng nhan nào? Công thức này có vẻ sẽ bán chạy đây...!Haha..