Hồ Duyệt là người đại diện của môn toán học, giáo viên nhắc nhở cô sau khi tan học thu đủ bài tập xong thì mang đến văn phòng cho cô ấy chấm.
Cô kiểm tra, thiếu đi năm quyển, trong lớp học có mấy người không chịu nộp bài tập.
Chung Ứng là một trong số đó.
Cô quay đầu nhìn, anh đang đeo tai nghe gục xuống bàn ngủ, ánh sáng khẽ chiếu lên người Chung Ứng, khiến sườn mặt anh trở nên trong suốt.
Hồ Duyệt ôm một chồng sách trên tay, bởi vì hơi nhiều sách nên lệch đi, cô không muốn làm phiền những người khác, sau khi sắp xếp ổn thỏa cô rời khỏi phòng học.
Tối hôm qua cô hầu như không ngủ, nằm ở trên giường lăn qua lăn lại.
Rõ ràng đã đánh chữ được xong rồi, nhưng cô không có dũng khí gửi đi.
Không thể không thừa nhận, nghe thấy Chung Ứng thổ lộ, trong lòng cô như có pháo hoa bùng nổ, tuôn ra đủ mọi màu sắc rực rỡ.
Là thích anh.
Nhưng Hồ Duyệt không chắc chắn mình có thể duy trì ổn định mối quan hệ với một người hay không, như gần như xa vẫn là sách lược ở chung với người khác của cô những năm gần đây, không giao tim ra thì sẽ không mệt mỏi.
Nếu như cô đồng ý hẹn hò với Chung Ứng, sau khi anh thăm dò cô xong sẽ chán ngấy thì sao? Cô có thể sẽ trở thành người phụ nữ yểu điệu mà mình không thích nhất, chỉ vây quanh bạn trai không? Hay là thực ra anh chỉ thích cơ thể cô?
Hồ Duyệt suy nghĩ đến thất thần, bỗng nhiên trên tay cô nhẹ hơn.
- Ngày hôm qua em không gửi tin nhắn cho anh.
Chung Ứng nhìn thẳng phía trước, nhưng chân dài phối hợp với tốc độ của cô, vững vàng dán sát bên cạnh cô.
Anh nói rất nhỏ, giống như tiếng gió.
- Vậy cả đời chúng ta sẽ không qua lại với nhau sao?
Hồ Duyệt cũng không nhìn anh, nhưng trái tim lại mềm hơn.
Lúc đi ngang qua bạn học vẫn nhìn hai người, Chung Ứng luôn đi một mình, chưa từng thấy đi cùng ai, trong trường học có rất nhiều cô gái thích anh, nhưng không ai có can đảm đi tỏ tình, chỉ có thể im lặng có ý dâm.
- Hồ Duyệt, có phải em ỷ vào anh thích em, cảm thấy anh rất dễ bắt nạt đúng không?
Giọng điệu của anh vững vàng, Hồ Duyệt dừng bước lại, mũi dần chua xót.
- Đừng lừa mình dối người nữa.
Thừa dịp không có ai ở trên hành lang trống trải, anh vụng trộm cúi đầu, hôn lên băng dán cá nhân trên cổ cô:
- Ở đây còn để lại dấu vết của anh.
- Vừa rồi thấy anh ở bên người khác có phải ghen hay không?
Anh vùi đầu vào gáy cô, Hồ Duyệt ngứa ngáy vội vàng đi về trước, muốn tránh câu hỏi khiến người ta không biết trả lời thế nào.
Chung Ứng đứng ở phía sau, nhìn cô như đi trên mây, cái eo nhỏ nhắn khẽ đong đưa, hai cái đùi thon dài trắng noãn đi rất nhanh, trong lòng anh vui hơn.
Giọng nói của anh trầm thấp không to, nhưng vang vọng quanh tai Hồ Duyệt.
Đừng không thừa nhận, Hồ Duyệt, em thích anh.
Cửa văn phòng, Hồ Duyệt nhận lấy chồng sách trên tay Chung Ứng.
- Mình đi vào đây, cậu có muốn quay về lớp trước không?
Chung Ứng nâng mắt lên, buồn cười nói:
- Đây là lợi dụng xong thì vứt sao?
- Mình có việc muốn nói với giáo viên, sẽ ra muộn một chút, mới nói nếu không thì cậu về lớp trước đi.
Cô cúi đầu, Chung Ứng chỉ thấy cô như chim cút nhỏ, dáng vẻ đáng yêu khiến người ta chỉ muốn vuốt ve. Anh xoa đầu khiến mái tóc cô loạn lên, đặt cô ở dưới bàn tay mình, cảm giác này thực tốt.
Hồ Duyệt bối rối, cô vội đẩy tay anh ra:
- Đừng xoa nữa...
Anh cười véo đôi má bóng loáng của cô, cười dịu dàng.
- Đi đi, anh ở bên ngoài đợi em.
- Vất vả cho em rồi.
Giáo viên thấy Hồ Duyệt đứng trước bàn không nhúc nhích, tay cầm bút dừng lại.
- Em còn chuyện gì sao?
- Thưa cô, sau khi thi tuần sau xong có phải sẽ đổi chỗ hay không?
- Đúng vậy, làm sao thế?
Hồ Duyệt hạ quyết tâm, đã nghĩ thông suốt.
- Gần đây Chung Ứng luôn tìm em hỏi bài, tuy nền tảng của cậu ấy không tốt, nhưng rất có tiềm lực, em hi vọng cô có thể sắp xếp em ngồi cạnh cậu ấy, như vậy sẽ tiện cho việc dạy cậu ấy hơn.
Chung Ứng đứng dựa vào tường bên ngoài văn phòng, áo sơ mi được gió thổi bay lên.
Anh vừa quay đầu liền thấy Hồ Duyệt cười sáng lạn đi tới.
- Cười cái gì?
Anh nắm ngón út của cô, cuối cùng không nhịn được nắm lấy cả bàn tay.
Sau khi cô không tránh thoát được, đành phải mặc kệ anh.
- Không có gì.
Cô cười hì hì, trong mắt đều chớp lóe ánh sáng.
Chung Ứng lại cúi đầu, giống như bị cô lây sang, anh cười đến mức lồng ngực rung động.
Anh đều nghe thấy được, đồ ngốc.