Lúc nóng lúc lạnh là cảm giác của Lăng Tuyết lúc này.
Vốn leo xong ngọn núi đã mệt rồi mà nàng còn phải chịu mấy cơn giày vò như vầy nữa quả thật là trêu người mà.
- Uy, kia không phải địa hỏa trùng với băng ưng sao? Không phải tụi nó chết rồi à?
Nàng nhìn hai thân hình to lớn kia một lúc sau đó mới phát hiện đó là thần thú hồn của bọn chúng. Thần thú hồn chỉ có ở thần thú, khi chết đi những thần hồn này sẽ bảo vệ thần thú đan đến khi biến mất.
Nếu như bọn chúng không chịu rời khỏi thần thú đan thì nàng sẽ tới vậy.
Hai thần thú hồn đang đối kháng nhau thì phát hiện thân ảnh của Lăng Tuyết đang tiến tới theo bản năng bọn chúng bắt đầu công kích. Lăng Tuyết không tránh né mà để bọn chúng đánh vào người nhưng điều kì lạ là bằng mắt thường có thể thấy thần thú hồn bị nàng hút vào, bọn chúng muốn chống cự nhưng không cách nào thoát ra.
Hừ, với hồn lực vô tận này của nàng muốn khống chế hai cái thần thú hồn thì không có gì là khó.
Một lúc sau hai thần thú hồn đã bị nàng hấp thụ và tất nhiên lúc này nàng đã là chủ nhân của hai viên thần thú đan kia. Vì thế lúc nàng cầm hai viên thần thú đan thì hoàn toàn không bị đốt cháy hay đóng băng.
- Bắt đầu được rồi!
Kiếm một chỗ thích hợp nàng bắt đầu hấp thụ hai viên thần thú đan này. Áp dụng phương pháp mà Khả Hùng đã chỉ Lăng Tuyết dựa theo hồn lực ra lệnh cho hai viên thần thú đan truyền đan khí cho nàng.
Đầu tiên là hỏa đan khí sẽ chạy dọc theo kinh mạch nàng không ngừng tàn phá, không ngừng đốt cháy. Lúc đầu cơn đau còn nhẹ nhưng chưa đến mấy phút đồng hồ nàng đã cảm thấy toàn thân đau nhức không gì chịu nổi, thậm chí cơn đau bị bom oanh tạc còn không bằng một phần mười của nó. Chả trách đến bây giờ chưa có ai thành công.
Lại mấy tiếng trôi qua lúc này Lăng Tuyết giống như một huyết nhân khắp người toàn là máu nhưng điều đáng sợ hơn là khắp người nàng đều có vết nứt làm người nhìn cũng phải nổi hết da gà.
Dưới ngọn núi lúc này đám người Đại Lưu cực kì lo lắng nếu không phải việc hỏa thông thủy lưu này hấp thụ thiên địa kể cả ma thú và con người xung quanh thì bọn họ thật muốn ở bên cạnh nàng, đã ba tiếng trôi qua mà tiếng la của Lăng Tuyết không ngừng truyền tới làm bọn họ càng sốt ruột.
Lăng Tuyết lúc này cảm thấy mình như sắp tiêu thì một nguồn sức mạnh mạnh mẽ từ nàng phát tán ra làm cho ba người dưới núi cũng cảm thấy.
phong ấn của nàng đã bị đốt cháy? Sức mạnh cũng được giải phóng.
Đó là tất cả những gì mà nàng nghĩ vì một cảm giác mát mẽ lan truyền tứ chi, từ trong ra ngoài làm nàng dễ chịu không những thế nó làm cho nàng cảm thấy rất quen thuộc ngoài sức mạnh bị phong ấn thì còn gì nữa?
Nhưng sức mạnh đó tồn tại không lâu giống như lúc xuất hiện, sức mạnh đó biến mất không còn dấu vết gì.
Tỉnh lại sau cơn dễ chịu Lăng Tuyết bỏ qua cái sức mạnh kia, bắt đầu quá trình thủy lưu.
Nếu đó là sức mạnh của nàng thì sau này nàng cũng sẽ biết. Nhưng nàng không biết, nhờ vào cái sức mạnh thần bí này trong tương lai đã cứu nàng nhiều lần.
Quá trình thủy lưu là quá trình đưa băng khí của băng đan truyền vào đường dẫn kinh mạch giống như việc hấp thu hỏa đan. Quá trình này còn gọi là quá trình tái tạo, đau đớn của nó không giống hỏa đan mạnh mẽ tàn phá mà nhẹ nhàng giống như bị thanh kiếm đâm vào. (tác giả: má ơi, nhẹ quá)
Một cái kén được hình thành xung quanh Lăng Tuyết tới bước này cần rất nhiều thời gian để phá kén, khi đã phá được kén nghĩa là nàng thành công.
Mà thời gian đó là nửa năm trong Không Linh giới tương ứng với một năm ở đại lục Huyền Linh.
Trong lúc Lăng Tuyết đang vận dụng phương pháp thì ở Bạch gia là một mảnh áp lực.
Ông nội trên danh nghĩa của nàng Bạch Hải Sơn sau hai năm mất tích cuối cùng cũng trở về. Đáng lẽ ông trở về thì phải là một cuộc hội ngộ gia đình ấm áp nhưng tình cảnh lúc này thì ấm áp chỗ nào?
Chỉ thấy lúc này Hải Sơn ngồi trên ghế gia chủ ở dưới có cả già nhỏ lớn bé từ trưởng lão đến hạ nhân đều quỳ đến mức cả sân trước nội đường hoàn toàn bị lấp kín.
- Hải Đan ngươi nói chuyện này là sao?
Hừ, ông đi ra ngoài có việc gấp không ngờ đi mất hai năm rốt cuộc trở về mà điều ông tức giận nhất là mấy tên hỗn đản này lại đuổi Lăng Tuyết ra khỏi Bạch gia. Phải biết cho dù là toàn bộ Thiên Lang quốc cũng không thể đắc tội với nàng.
- Ông nội là do Lăng Tuyết trộm đồ của con, mọi người có thể làm chứng. – Hải Lam nhanh lên tiếng minh oan.
Chân của nàng hiện giờ rất là đau a phải biết nàng chưa bao giờ quỳ như vầy cả. Hừ, tất cả là do con tiện nhân Lăng Tuyết kia mà ra.
Nghe lời Hải Lam nói cả đám không ngừng gật đầu phụ họa, cách tốt nhất bây giờ là hùa theo đại tiểu thư mới có thể thoát nạn.
Bọn họ cứ tưởng Hải Sơn sẽ trách móc Lăng Tuyết không ngờ ông lại gõ chiếc bàn thật mạnh làm nó hóa thành bụi phấn.
- Làm càn, cho dù nàng muốn phá hủy cả Bạch gia cũng được chứ nói gì đến một món đồ nho nhỏ.
Một câu này làm cho đám người Hải Lam, Hải Đan cả kinh.
Rốt cuộc Bạch Lăng Tuyết có thân phận gì?
- Tất cả các ngươi cút xuống dù cho có lật tung cả cái thành này thì cũng phải tìm ra nàng cho ta. – Bạch Sơn rống giận.
- Ông... – Hải Lam e dè nói.
- Đi xuống cho ta. – Hải Sơn không cho Hải Lam nói gì đã đuổi nàng ra.
Hải Lam không cam lòng lui xuống.
Nàng biết khi ông nội đã tức giận thì khó mà khuyên can.
Và thế là cả thành Dương Châu bị náo động vì tin tức Bạch gia ra sức tìm thất tiểu thư – Phế vật mà bọn họ đã đuổi ra khỏi Bạch gia.
Bên nóng bên lạnh thật khó chịu,
Máu chảy da nứt đau đớn thay,
Đan khí tàn phá mạng sắp mất,
Sức mạnh thần bí đã cứu nàng.