Sở Tiêu: “Còn có chuyện thần kỳ vậy sao??”
Mộc Nhĩ: “Đúng đó, có…đáng tin không vậy??”
Hai vị thân vương nhìn chằm chằm lấy nàng, Chiêu Dao biết chắc bọn họ không tin bởi vì với tuổi đời của bọn họ còn lâu mới biết được những chuyện này, Chiêu Dao lắc đầu chán nản, vội kêu Tô Tô gọi Thái phó đến đây để tiện chứng minh lời nói của mình.
Trình Tranh: “Trước tiên phải tra xem bức tranh này xuất hiện lúc nào đã!!”
Mộc Nhĩ: “Để ta đi!!” - nói rồi Mộc Nhĩ rời đi, Sở Tiêu cảm thấy bản thân cũng khá dư thừa cho nên cũng tìm cách rời khỏi.
Sở Tiêu: “Vậy ta đi giúp Mộc Nhĩ, dù sao hai người sẽ điều tra nhanh hơn”
Nhận được sự gật đầu của Trình Tranh, Sở Tiêu mới rời đi, trong căn phòng nội các vô cùng lớn chỉ còn lại hai người, bầu không khí vừa gượng gạo vừa kỳ quặc, thấy hắn hôm nay khá khác thường, Chiêu Dao bộ dạng bẽn lẽn lén nhìn sắc mặt của hắn, Trình Tranh chỉ chăm chăm nhìn công vụ, nàng nhẹ bước từ từ tiến đến bên cạnh hắn, đến lúc bản thân đã gần như muốn chạm đến cánh tay kia mà Trình Tranh vẫn không thèm chú ý đến.
Chiêu Dao: “Bệ hạ hôm nay… người sao thế??”
Trình Tranh: “Sao?? Là do trẫm không để ý nàng cho nên thấy lạ sao??”
Chiêu Dao như bị nói trúng tim đen, vẻ mặt bối rối khó thấy, vốn định bước xuống thì bị hắn nắm kéo lại, ngồi trên người Trình Tranh khiến nàng càng thêm căng thẳng, Chiêu Dao khép nép đến lạ làm hắn càng thêm muốn chọc ghẹo, khoé miệng dần nâng lên muốn cười nhưng vẫn muốn giữ sự lạnh lùng:
Chiêu Dao: “Bệ hạ, lát nữa…Thái phó đến bây giờ, chúng ta như vầy không thích hợp đâu!!”
Trình Tranh: “Vậy nàng suy nghĩ quá đơn giản rồi, Thái phó không phải muốn mời là mời, với một nô tì như Tô Tô nàng nghĩ cô ấy có mời được không??”
Chiêu Dao: “Vậy là bệ hạ đang chờ xem trò cười của thiếp đấy sao??”
Trình Tranh khẽ nhếch đôi mày sắc, nhẹ nhàng tiến gần đến khuôn mặt của Chiêu Dao, nàng lại khó trốn tránh đành nhắm chặt mắt như chịu trận, hắn khẽ dừng lại nhìn dáng vẻ như bị ép buộc của nàng lại khó chịu mà buông Chiêu Dao ra làm nàng ngã ra đất.
Nhận được cú đau bất ngờ, Chiêu Dao ngờ nghệch lại vừa tức giận đứng lên định nói lời quá phận thì Tô Tô bên ngoài tiến vào dẫn theo là…Thái phó - Chu Hình Văn (phụ thân của Đại vương phi), Trình Tranh vô cùng bất ngờ, trước giờ trừ Sở Tiêu có thể dễ dàng mời ông đến thì đến cả hắn cũng khó mời.
Thái phó: “Thần đã chậm trễ, xin bệ hạ khiển trách”
Trình Tranh: "Thái phó xin miễn lễ, tại sao ông lại nhận lời đến đây, bình thường trừ Đại vương gia ra thì đến cả trẫm cũng khó mời ông!!
Thái phó: “Ban đầu thần cũng từ chối qua nhưng tiểu cô nương bên cạnh lại nói…gặp chủ tử của cô ấy thần sẽ học được nhiều điều hơn, thần nghĩ cũng khá thú vị cho nên tranh thủ chút thời gian rảnh để đến đây”
Trình Tranh nghiêng nhìn sang Chiêu Dao quả thật sẽ học được nhiều điều từ nàng đấy, cả ba người ngồi lại, vị thái phó này rất để ý và tinh tường, ánh mắt sáng ngời và khí chất cao thượng khiến nàng khá đề cao ông, Trình Tranh đã kể hết cho Thái phó nghe mọi chuyện, ông cũng tròn mắt kinh ngạc nhìn nàng, Chiêu Dao mỉm cười nhẹ nhàng nói:
“Những thứ này đều là do từ nhỏ đã bôn ba khắp nơi, bị bán đi không biết bao nhiêu chỗ mới có sự hiểu biết hôm nay”
Thái phó: “Giữa lúc hoạn nạn, khốn khổ vẫn còn giữ lấy tinh thần học hỏi vương lên, điều này rất hiếm ai có được, mọi chuyện đều như nương nương nói nhưng suy cho cùng nó chỉ là cổ truyền, từ lâu đã không còn tồn tại, để kiểm chứng cũng rất khó tìm ra cách”
Đường Trình Tranh nhìn Chiêu Dao, nàng cũng gật đầu đồng tình, hắn cau có suy nghĩ hồi lâu rồi tiếp tục nói:
“Vậy có nghĩa cách để những con bướm này lần nữa bay ra cũng khó tìm, không lẽ…mọi chuyện chỉ có thể đến đây??”
Thái phó: “Cũng không hẳn khó tìm!! Trong thư phòng của Quốc Tử Giám có rất nhiều sách cổ, trong kho cũng chứa vô cùng nhiều, không mấy động tới nếu chịu khó tìm có khi vẫn còn hi vọng”
Trình Tranh: “Cũng là một cách hay, ngày mai trẫm sẽ cho thêm người vào cùng tìm kiếm”
Nói rồi hắn muốn đến thăm Thái Hậu, còn nàng được Thái phó mời cùng đến Quốc Tử Giám trò chuyện, nghĩ đến…Lý Vi cũng ở đó nàng gật đầu đồng ý đến xem sao, lúc này ở Thái y viện vô cùng đông đúc người, lính canh, các đại quan tụ tập bên ngoài muốn xem tình hình của Thái Hậu, đúng lúc hắn cũng đến:
“Bệ hạ đến!!”
Trình Tranh bước ngang qua rất gấp gáp đi vào trong, nhìn mẫu thân mình nằm trên giường bệnh mệt mỏi, xanh xao hắn đau lòng khôn xiết, vội vã hỏi thăm:
“Mẫu hậu!! Người cảm thấy thế nào rồi??”
Hoàng Thái Hậu: “Ta không sao, rất lâu rồi…mới nghe bệ hạ gọi ta một tiếng mẫu hậu đấy” - bà mỉm cười vui vẻ đáp.
Trình Tranh: “Đúng là cũng khá lâu rồi!! Nhưng mà…tại sao mẫu hậu lại trở thành dáng vẻ như này??”
Nhắc đến sự việc này, Thái Hậu đột nhiên bất an, bồn chồn, đôi mắt đen ngầu cứ láo liên như tìm thứ gì đó, đôi tay vô thức run rẩy bà nhỏ giọng nói:
“Bệ hạ…bệ hạ!! Minh cung có quỷ, ta bị chúng hút máu, bệ hạ…cứu ta!!” - bà van xin con trai mình, Trình Tranh nghe bà nói cứ bán tin bán nghi, chuyện ma quỷ tất nhiên không có nhưng hút máu…lại là thế nào??
Trình Tranh: “Mẫu hậu người bình tĩnh đi!! Trẫm nhất định sẽ làm rõ chuyện này, không có ma quỷ gì cả, đừng sợ, nghỉ ngơi dưỡng bệnh cho tốt, tạm thời người đến tẩm cung của trẫm ở đi, vẫn còn một gian phòng khác vô cùng rộng rãi còn trống”
Hoàng Thái Hậu: “Ta sợ…nhưng ta chưa có hồ đồ đâu, chỗ đó là dành cho Hoàng Hậu của bệ hạ, tẩm cung của Hoàng Đế lớn gấp mấy lần các cung khác là có dụng ý hết, đợi đến khi Hoà An sinh xong thì sẽ dọn đến đó ở”
Trình Tranh nghe vậy tuy muốn phản bác nhưng vì bà đang bệnh cũng không dám cãi lại đành miễn cưỡng gật đầu, sau khi rời khỏi đó…hắn không về tẩm cung của mình mà đến Tây cung thăm Tiểu Cầm, vào đến bên trong…thấy cả sân rộng lớn toàn là bàn ghế gỗ, có vẻ cô đã dạy học cho chúng nô bộc, nô tì cũng đã được một khoảng thời gian.
Tì nữ thân cận bên cạnh Tiểu Cầm bước ra thấy hắn đến, cuối đầu hành lễ rồi bảo nương nương vừa đi ngủ sau khi may mấy thứ lặt vặt cho con của mình, Trình Tranh nhẹ bước vào trong, nhìn qua…chỗ cô hay vẽ vời, đọc sách, luyện chữ trước kia toàn là giấy bút bây giờ thì lại đầy kim chỉ, vải vóc, bước đến bên cạnh chiếc hộp chứa đầy thành phẩm của cô, hắn cầm lên một một đôi bao tay, bao chân nhỏ nhắn.
Đường may tinh tế, gọn gàng, bên trên còn thêu cả đôi rồng phượng vô cùng nhỏ, tay nghề rất tốt, sau đó lại thấy một đôi túi thơm màu đỏ, thêu hoa cỏ đầy màu sắc, cuối cùng…là chiếc túi nằm tách biệt, vải hoàng kim, chỉ thêu đơn giản một chùm hoa đào nhỏ, bên trong có đồ vật.
Chả hiểu thế nào, Trình Tranh lại tò mò lấy ra xem, thì ra là miếng ngọc bội chỉ có một nửa, hắn tròn mắt chợt nắm chặt chiếc ngọc còn lại trên thân áo của mình ra xem, mới chợt nhớ đây là phần quà lúc nhỏ hắn ra trận đánh giặc chiến thắng được tiên đế ban cho, vô cùng trân quý nhưng hắn lúc ấy đã chia cho cô một nửa.
Nhìn lại người nằm trên giường đang say giấc hắn có chút cảm thấy áy náy, lúc định rời đi thì hắn lại thấy dòng chữ mà cô vừa mới viết không lâu, sau khi thấy điều mà Tiểu Cầm mong muốn hắn cũng chỉ nhẹ cười rồi rời khỏi, khoảng khắc hắn bước ra khỏi cánh cổng lớn của Tây cung, Tiểu Cầm nước mắt lưng tròng.
Vốn đã định vào giấc lại nghe thấy hắn đến, cô giả vờ đã ngủ để hắn thấy tất cả, từ bây giờ đối với Tiểu Cầm đứa con trong bụng mới là quan trọng nhất, chỉ cần có thể yên ổn ở chốn hậu cung này sinh sống, không đấu đá, không tranh quyền đoạt lợi là quá tốt rồi nhưng cô cũng biết đây sẽ là lần cuối cùng hắn đến Tây cung, cứ để mọi thứ thuận theo tự nhiên đi, buổi chiều hôm đó…một bên gối nằm gần như ướt sũng, có lẽ cô muốn dành lần khóc cuối cùng này cho hắn, khóc đến khi bản thân mệt nhoài rồi thiếp đi.
…----------------…
Lý Vi: “Nương nương!! Lý Vi nhớ người quá đi mất” - vị tiểu thư nhỏ nhõng nhẽo bên cạnh Chiêu Dao, ở góc đình vắng người, cả hai vui vẻ trò chuyện.
Chiêu Dao: “Ta không phải Hoà An đâu đấy nhé!! Còn giả bộ nũng nịu cho ai xem đây hả??”
Lý Vi: “Thần nữ nói thật mà!! Ở đây tuy học được nhiều thứ hay ho nhưng toàn là nam nhân, có ai để trò chuyện chứ, chán chết đi được”
Chiêu Dao: “Nô tì của muội đâu?? Không đi cùng muội sao??”
Lý Vi: “Quy tắc ở đây không cho đem người hầu theo, cho nên thần nữ chỉ đến một mình”
Chiêu Dao: “Có thấy cực khổ không??”
Lý Vi lắc đầu, nụ cười vẫn giữ nguyên trên môi, vô tư hồn nhiên đáp: “Không khổ!! Ít ra thần nữ vẫn còn phụ thân, nương nương và các vị đồng học khác kề bên giúp đỡ, kẻ đi một mình, cô độc không ai nương tựa mới khổ!!”
Chiêu Dao thấy nụ cười của em, bất giác cũng cười theo, nàng khẽ xoa đầu Lý Vi, còn chưa kịp động viên lấy vài câu thì Thái phó từ đâu đến:
“Nương nương!! Hạ thần dẫn người đi xem xem thư phòng, Lý tiểu thư cũng ở đây vậy thì cùng đi xem luôn đi”
Cả hai vui vẻ dắt tay nhau đi, trên đường đến đó có một đám học trò vô cùng náo nhiệt ầm ĩ vang vọng từ xa, Lý Vi nhìn thấy bọn họ liền lén lút trốn sau lưng của nàng, Chiêu Dao khó hiểu quay sang nhìn đám học trò cũng đã đứng trước mặt, bọn họ chào hỏi Thái phó cũng thuận tiện chào hỏi cả Lý Vi:
“Thái phó!!” - cả bọn đồng loạt cuối chào ông, rồi vội quay sang nhìn Lý Vi, bỏ qua cả Chiêu Dao đang đứng đó.
Thái phó: “Ừm, đây là Ch-…”
- “Lại là nữ học trò mới à thầy?? Nhưng hình như có chút…già thì phải!!”
Nói rồi cả đám cười phá lên, Thái phó thì vẻ mặt căng thẳng, tái xanh như thể sắp bị chém đầu đến nơi, ông định dạy dỗ bọn chúng nhưng bị nàng kéo lại, Chiêu Dao vẫn giữ nguyên nụ cười thân thiện, khẽ lắc đầu, nàng cũng không đáp lại bọn họ để xem vị thiếu niên này còn muốn nói gì nữa:
“Lý Vi!! Sao lại tránh bọn ta như tránh tà thế?? Bọn ta có làm gì đâu??”
Thấy vẻ mặt bỡn cợt, khiếm nhã của chúng, Chiêu Dao khẽ cau mày khó chịu, chỉ nhẹ nhàng thốt lên một câu:
“Các ngươi không biết…Lý tiểu thư là người của Hoà An nương nương sao??”
- “Hahaha biết thì sao?? Hoà An nương nương đang mang long thai, cũng rất hiếm đến đây, đều là đồng học cả, đùa một chút thì có làm sao?? Mà ngươi là ai??”
Nhìn vẻ mặt hóng hách của thiếu niên này biết chắc rằng cậu ta cũng không phải dạng tầm thường, ắt hẳn là công tử của vị đại quan nào trong triều, nói rồi Chiêu Dao kéo theo…Lý Vi một mạch bỏ đi, đến thư phòng, nàng phẫn nộ trách hỏi:
“Sao lại nói dối??”
Lý Vi chột dạ, bối rối đáp: “Thần…thần nữ chỉ là không muốn phụ thân lo lắng thôi, bọn họ bình thường chỉ trêu chọc thần nữ đôi chút không quá đáng, không cần làm lớn chuyện đâu nương nương!!”
Chiêu Dao lại quay sang nhìn Thái phó, cơ mặt vẫn có chút bực dọc, nàng hỏi: “Thái phó!! Người vừa rồi không biết trước biết sau, hóng hách kiêu ngạo như vậy là ai thế??”
Thái phó: “Là con trai út của Viên ngoại lang - Hộ bộ, Tần Siêu, người vừa nãy là Tần Huân!!”
Chiêu Dao: “Không ngờ rằng phụ thân hắn chỉ mới là chánh ngũ phẩm mà hắn đã cao ngạo như vậy??”
Thái phó: “Phụ thân của Tần Huân cũng y như vậy, coi thường các vị quan khác, có lẽ ông ấy đang cậy ai đó mới kiêu kỳ như thế!!”
Chiêu Dao nhức đầu với đám dây mơ rễ má này, sớm đã quen thói cậy nhờ, ăn không ngồi rồi cũng được hưởng lợi, lần này bệ hạ quyết định thay đổi chế độ cũ trong triều là rất đúng đắn, có lẽ…Trình Tranh cũng sớm đau đầu với đám quan lại vô dụng này.
…---------------…
Tầm giờ Tuất (7h), Chiêu Dao mới về đến Phúc Thọ cung, vừa vào bên trong đã thấy Trình Tranh ngồi ở đó, nhớ đến hắn đối xử với mình lúc trưa, nàng tỏ ra giận dỗi, không quan tâm đến hắn một mạch lướt qua muốn đi tắm rửa còn gọi lớn Tô Tô vào.
Tô Tô: “Nương nương gọi nô tì!!”
Chiêu Dao: “Ta muốn đi tắm!!”
Tô Tô: “Vâng ạ!!” - nói rồi cả hai rời đi, Trình Tranh liếc nhìn theo, ánh mắt có chút phức tạp.
Giữa chiếc hồ tắm bằng đá vô cùng lớn, bên trên là hoa tươi và tinh dầu dưỡng da, Chiêu Dao ngâm mìnb trong làn nước ấm nóng thoải mái đến tận da đầu, nàng khẽ nhắm mắt thư giãn, nghe tiếng bước chân đến gần, Chiêu Dao ôn thanh kể chuyện:
“Tô Tô!! Hôm nay ta đến Quốc Tử Giám một là muốn thăm Lý Vi hai là xem xem một số quyển xách xưa tìm hiểu về chuyện Thái Hậu gặp hôm nay nhưng thấy bộ dạng Lý Vi bị đồng học nam bắt nạt ta lại chẳng có chút tâm trạng suy nghĩ chuyện khác”
Bầu không khí vẫn im lặng, chỉ duy bàn tay mềm mại phía sau đang xoa đều lên bả vai nàng, lực tay vừa đủ khiến Chiêu Dao thoải mái vô cùng, nàng khẽ mỉm cười khen ngợi:
“Tô Tô~ hôm nay muội xoa bóp đã thật đấy, bình thường thấy muội có học mấy cái này đâu”
Trình Tranh: “Thoải mái không??”