Hoa Tường Vi Của Bác Sĩ Đàm

Năm thứ ba yêu đương, Đàm Cảnh Thạc chuẩn bị thăng chức, công việc càng thêm bận rộn.

Chúng tôi bình thản sinh hoạt, tế bào trong cơ thể tôi lại bắt đầu kêu gào tự do. Tôi nửa đêm không đợi được hắn về nhà, một mình dựa vào trên quầy bar ngắm nhìn các điểm du lịch.

Núi, sông, hồ, biển.

Tôi đảo qua từng dãy phong cảnh, nước rộng núi cao, đỏ mập lục gầy.

Tôi nhớ lại khoảng thời gian chỉ có một mình, không cần chấp nhận ai, không cần chờ ai. Muốn đi chỗ nào, liền đi chỗ đó. Tôi có thể lập tức xuất phát, lại có thể đợi đến đêm mới xuất phát. Nếu như bỗng nhiên không muốn đi, cũng có thể tùy thời dừng lại nghỉ ngơi.

Mà bây giờ, tôi ba năm tất cả mới đi bốn địa điểm, hàng năm lúc đi đều là ngày lễ cao điểm, người đông nghìn nghịt, có thể nói không chút cảm giác trải nghiệm nào. Lại nói, có đôi khi tôi đều đã thu dọn xong hành lý, hắn lại đột nhiên báo cho tôi biết, bệnh viện tạm thời có việc, không thể đi.

Một lần, hai lần, ba lần... Rất nhiều lần về sau, rốt cuộc tôi cũng bắt đầu nhìn lại mối quan hệ này.

Nó bản chất là gông cùm xiềng xích.


Lúc trước tôi tình nguyện bị giam cầm, không cảm thấy nặng nề. Nhưng hiện tại, tôi mệt mỏi.

-

Vẫn luôn chờ đến ba giờ sáng, Đàm Cảnh Thạc mới trở về.

Người hắn đầy mệt mỏi, lúc mở cửa có gió thổi vào, rất mạnh.

Tôi ngẩng đầu nhìn thẳng hắn.

Hắn hỏi tôi: « Tại sao còn chưa ngủ? »

« Đợi anh. » Tôi nói, « Ngủ một mình không ngủ được. »

« Hôm nay bệnh viện tạm thời có một cuộc giải phẫu, cho nên về trễ. » Hắn đem áo khoác màu nâu nhạt cởi ra treo ở chỗ trước cửa. Lấy đôi dép lê lông mềm mà tôi đã mua xỏ vào, hướng tôi đi tới, ôm tôi cọ xát, « Đều đã xử lý, ngày mai như cũ được nghỉ, em xem muốn đi đâu không? »

« J thị. »

« J thị? » Hắn suy nghĩ một chút, « Có phải hơi xa không? Một ngày đi đi về về có lẽ không đủ. »

« Vẫn được. » Tôi nói, « Hơn một nghìn cây số, hai giờ bay. »

Hắn hỏi tôi: « Rất muốn đi sao? »


« Ừm. »

« Vậy anh xin khoa cho nghỉ một ngày, một ngày vừa đi vừa về thời gian vẫn có chút khẩn trương. »

« Không cần. »

Đàm Cảnh Thạc ngơ ngác một chút: « Em muốn cùng ngày trở về? »

Tôi nói, « Em muốn ở đó một tháng. »

« Được. » Anh ấy đại khái nhận ra cảm xúc của tôi, đưa tay sờ đầu tôi, « Ngày mai anh đưa em đi, đợi em chơi chán anh lại đón em trở về. »

« Đàm Cảnh Thạc. » Tôi có chút tức giận, « Anh vẫn không rõ em có ý gì sao? »

Hắn không nói chuyện, bờ môi có chút run rẩy, nhìn tôi thật lâu, hỏi: « Em có ý gì? »

« Chúng ta chia tay đi. » Tôi nói, « Chúng ta vốn không phải là người cùng một thế giới, em là chim muốn bay lượn khắp nơi, anh là thỏ đào hang, anh hi vọng cả đời chỉ muốn ở một chỗ, còn em hi vọng vừa đi vừa nghỉ khắp thế giới. »


« Chúng ta tách ra đối với lẫn nhau đều tốt. Anh không cần rõ ràng bận rộn muốn chết vẫn phải cùng em đi du lịch, em cũng không cần đi đến nơi cách đây 300 cây số đều phải đợi anh mấy tháng. »

Đêm khuya phòng khách yên tĩnh đến đáng sợ.

Chúng tôi giằng co hồi lâu, hốc mắt đều có chút phiếm hồng, cuối cùng tôi quay người trước kéo vali ra: « Đồ đạc em đều thu dọn xong rồi, còn những cái khác, anh xem vứt được thì vứt, còn không em sẽ mời nhân viên quét dọn đến. »

« Nhạc Vi. » Đàm Cảnh Thạc níu tôi lại, lông mày nhíu chặt, « Em vẫn như cũ, một chút cũng không thay đổi. Em ích kỷ lại vô tâm, không cảm thấy được người khác đối với em tốt bao nhiêu, xưa nay sẽ không vì ai mà hi sinh bất kì thứ gì của mình. »

« Những điều này không phải anh đã sớm biết rồi sao. »

Đàm Cảnh Thạc tự giễu cười một tiếng, « Đúng vậy. Thế nhưng anh vẫn ngây thơ cho rằng, anh sẽ trở thành ngoại lệ. »

« Ngày mai hẵng đi. » Hắn giữ lấy tôi, xoay người rời đi, « Bây giờ không có xe, cũng không an toàn. »


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận