Vài ngày tiếp theo, dường như nhờ có sự việc ngày hôm đó, mặt bàn Diêu Khâm không xuất hiện thêm tờ giấy nào nữa, hành động gây rối cũng bớt dần, nhưng cậu vẫn bị xa lánh.
Chuyện thành ra thế này, Diêu Khâm cũng không tức giận. Dù sao cậu không phải người hướng ngoại, ngày trước cứ suốt ngày phải lấy lòng người khác cũng thấy mệt mỏi. Trước kia cậu đóng vai người tốt đi giảng bài cho các bạn, bây giờ chỉ ngồi một mình đọc sách, so với trước kia vẫn tốt hơn.
Cũng bởi vậy, tan học mấy ngày hôm nay, cậu cũng không đi tìm Chu Văn, còn Chu Văn thì ngoại trừ lúc lên lớp thỉnh thoảng liếc nhìn cậu, còn bình thường cũng không bắt chuyện với cậu.
Thế nhưng không hiểu tại sao dạo này Trương Hưng Dịch lại thích quấn lấy thầy Chu Văn, toàn hỏi những thứ vu vơ, rước lấy nụ cười trách móc giả tạo của anh.
Diêu Khâm cảm giác được Chu Văn cũng không thích thú gì, nhưng nhìn hai người kia ngồi cạnh nhau, không hiểu vì sao cậu lại có cảm giác trống rỗng.
Đến lúc Diêu Khâm cho tất cả trôi về quá khứ, định duy trì sự vô hình của mình đến hết cấp ba, thì lớp có thêm một học sinh mới.
Khi nghe thầy giáo giới thiệu, cậu ngẩng đầu lên nhìn, đầu óc lập tức đông cứng.
… Là cậu ta!
– … Vì giờ đã là học kỳ hai, trò Ngụy chưa theo kịp tốc độ học, cả lớp phải giúp bạn ấy nhé. – Thầy chủ nhiệm vừa nói, vừa vỗ vai cậu trai cao gầy bên cạnh. – Ngụy Thăng, em ngồi ở chỗ kia nhé.
Diêu Khâm sững sờ, chỗ ngồi kia ở ngay sau cậu!
Ánh mắt của cậu trai kia, theo hướng chỉ tay của thầy giáo, đụng phải ánh mắt của Diêu Khâm.
Cậu vội vàng cúi đầu xuống.
Cậu trai kia cũng không để ý, lễ phép cảm ơn thầy giáo rồi khoác ba lô đi về phía Diêu Khâm.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, bàn tay cầm bút của Diêu Khâm nắm chặt đến trắng bệch, người khẽ run rẩy.
Tại sao cậu ta lại có mặt ở đây? Từ khi chuyển đến trường này, cậu vất vả lắm mới vực dậy được, tuy gặp không ít rắc rối, nhưng ít ra đã thoát khỏi bóng ma quá khứ. Nhưng vì sao cậu ta lại xuất hiện trong cuộc đời mình lần nữa chứ?
Mấy phút kéo dài thành cả thế kỷ, cậu trai kia đến trước mặt Diêu Khâm vẫn không dừng lại, vẫn bước tiếp, cuối cùng ngồi xuống bàn phía sau cậu.
Cả người Diêu Khâm cứng đờ.
Chẳng lẽ không nhận ra cậu sao?
Sau đó, thầy chủ nhiệm bắt đầu giờ học.
Trong lúc học, bạn bè bốn phía thi nhau thì thầm hỏi chuyện Ngụy Thăng. Cậu ta đáp lần lượt các câu hỏi, cũng hỏi lại vài vấn đề, đôi lúc còn nói đùa, chọc cả lớp cười khúc khích.
… Tính cách vẫn như ngày xưa: cởi mở, hài hước, linh hoạt.
Diêu Khâm vốn bị cả lớp xa lánh không phải vấn đề, nhưng không hiểu Ngụy Thăng vô tình hay cố ý mà từ đầu đến giờ, cậu ta không nói với Diêu Khâm lời nào.
Tiết toán chật vật trôi qua, cũng kết thúc những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu Diêu Khâm.
Chuông vừa reo, Diêu Khâm không để ý ánh mắt mọi người xung quanh, vội vàng đứng dậy rồi chạy ra khỏi phòng học.
– Hộc… hộc…
Cậu chạy vội lên sân thượng, đóng sầm cửa lại rồi gục xuống đất, thở hổn hển.
– Hộc…
Đúng lúc đó, một mùi hương nhàn nhạt bay tới.
Ngửi thấy mùi này, Diêu Khâm há hốc miệng, yết hầu tắc nghẹn, miệng khô khốc.
Một bóng người xuất hiện.
– Sao em lại ở đây?
Giọng nói quen thuộc vang lên.
Diêu Khâm ngạc nhiên ngước nhìn.
Là Chu Văn cùng vẻ mặt lạnh lùng như thường lệ.
– … Thầy… khụ… khụ khụ…
Chu Văn trêu cậu, thổi khí lên mặt cậu, khiến cậu đang yên đang lành, tự dưng sặc ho khù khụ.
Lúc cảm thấy đã trả thù đủ, Chu Văn lùi lại, dựa vào lan can.
Lúc Diêu Khâm ho đến mức chảy nước mắt, ngước lên nhìn thì thấy cảnh tượng này: Chu Văn dựa lưng vào lan can, dáng người thon dài, quần áo không chỉnh tề như ngày thường, áo sơ mi phanh mấy cúc, áo vét cũng mở rộng, tung bay theo gió, tóc tai hơi rối bù, đôi mắt nghiêm nghị hơi cụp xuống, tay cầm điếu thuốc, làn khói bạc hòa vào không khí…
Diêu Khâm không biết bản thân bị cảnh tượng này thu hút, đến khi bình tĩnh lại đã thấy cả người tiến lại gần người kia.
– Lại chuyện gì nữa?
Cho đến khi Chu Văn quay đầu lại, vẻ mặt tức tối vì bị quấy rầy, mở miệng hỏi cậu, cậu mới giật mình.
Sau đó cậu cúi gằm mặt.
Chu Văn dường như đã quen với sự im lặng của cậu, nên cũng mặc kệ, quay đầu nhìn nơi khác.
Một lúc sau, anh mới nghe thấy giọng nói lí nhí của Diêu Khâm:
– Hút… hút thuốc không tốt cho sức khỏe.
Chu Văn cứ ngỡ mình nghe nhầm.
Quay lại nhìn, anh thấy cậu thực sự đang nói với mình, mới cười lạnh:
– Đồ vong ân phụ nghĩa như em có tư cách khuyên răn người khác sao?
Diêu Khâm sững sờ, rồi lại cúi đầu.
Một lúc lâu, tiếng nói phản bác mới vang lên:
– Chẳng… chẳng phải đã hôn rồi sao ạ?
Chu Văn ngẩn người, rồi nheo mắt nói:
– Em nghĩ đây là một vụ đổi chác sao?
Diêu Khâm vội ngẩng đầu lên, lắc đầu nguầy nguậy.
Chu Văn cũng mặc kệ, anh nắm lấy cằm cậu, lạnh lùng nói:
– Em tưởng mình là ai chứ?
Không đợi cậu đáp lại, anh vất điếu thuốc hút dở xuống đất, lấy chân di mạnh, rồi đi về phía cánh cửa.
Đúng lúc này, chuông reo.
– … Nếu em nói là đúng thế?
Chuông ngừng reo, trong gió lẩn quất một giọng nói.
Chu Văn dừng khựng lại, rồi quay người.
Anh chỉ thấy cậu cúi đầu, người run rẩy, thấp giọng nói:
– Nếu em nói là đúng thế… thầy sẽ không cứu em?
Chu Văn nheo mắt, nói:
– Đây là điều mà em muốn nói?
Diêu Khâm chậm rãi tới gần, túm lấy vạt áo anh, giống như chết đuối vớ được cọc.