Từ hôm đó, tới giờ tan học, Chu Văn ngồi đợi Diêu Khâm trong văn phòng, chở cậu về tận nhà rồi mới quay xe đi về.
Nhưng hai người lại ít khi nói chuyện,
Không phải Diêu Khâm không muốn nói chuyện, nhưng mỗi lần nhìn thấy ánh mắt xem thường của Chu Văn, cậu lại không dám mở miệng.
Cậu không biết rằng tình hình hiện tại vẫn tồi tệ, nhưng không tồi tệ thêm, vì thế cũng có thể coi là có tiến bộ.
Thế nhưng, tiến triển của mọi việc dường như đang dần thoát khỏi giới hạn ban đầu, dần trở nên kỳ lạ.
Hôm đó, Chu Văn đưa Diêu Khâm về nhà như mọi ngày, lúc chuẩn bị rẽ vào ngõ. Diêu Khâm đột nhiên trông thấy có một bóng người quen thuộc đang đứng trước cửa nhà cậu.
… Là Ngụy Thăng!
Tim cậu giật thột, rồi đập liên hồi như chuẩn bị vọt khỏi cổ.
– Dừng xe! – Cậu vội vàng quát lên.
Chu Văn tưởng có chuyện gì, vội vàng phanh kít lại.
Nếu không có đai an toàn, hai người chắc chắn sẽ bị đập đầu về phía trước.
Chu Văn quan sát xung quanh vắng lặng, cũng không có người qua lại, thậm chí chó mèo cũng không, lập tức trầm mặt, quay đầu nhìn Diêu Khâm, lạnh lùng nói:
– Có chuyện gì?
Giờ mới phát hiện ra bản thân suýt nữa thì khiến hai người gặp tai nạn, Diêu Khâm trắng bệch.
Cậu muốn giải thích, nhưng miệng không thốt nổi một lời, cuối cùng đành giữ im lặng. Sau một lúc lâu, cậu mới mở miệng, lí nhí nói:
– Em… Em không muốn về nhà.
Chu Văn luôn mất kiên nhẫn với những hành động khó hiểu của Diêu Khâm, những lúc như thế, anh nhìn cậu chằm chằm, sẵng giọng:
– Không muốn về nhà thì cứ xuống xe đi đã, rồi muốn đi đâu thì đi! – Dứt lời liền mở cửa xe.
Diêu Khâm nhất quyết không động đậy, rũ mắt xuống, hai tay siết chặt lấy đai an toàn, môi mím chặt thành một đường thẳng.
Đây là một loại phản kháng trong im lặng.
Chu Văn nheo mắt nhìn.
Thời gian trôi qua bao lâu, hai người vẫn tiếp tục âm thầm giằng co.
Sau đó, giọt nước mắt chảy xuống từ mắt Diêu Khâm đánh vỡ không khí im lặng này.
Chu Văn hừ lạnh, khởi động xe một lần nữa. Lúc xe bắt đầu chuyển bánh, anh tiện tay lấy một chiếc khăn trong ngăn kéo rồi ném về phía Diêu Khâm.
Cậu cắn môi, cầm khăn lên.
Cuối cùng, chiếc xe dừng lại ở trước cửa một nhà hàng đồ tây cao cấp.
Lúc này, Diêu Khâm cũng đã bình tĩnh lại, nhìn cảnh tượng trước mắt có chút choáng ngợp.
– Em không…
– Ăn cơm!
Cậu vừa mở miệng từ chối đã bị chặn họng.
Thế là hai người đi theo bồi bàn đến bàn ăn.
– Em uống gì? – Vẻ mặt lạnh lùng của Chu Văn dần biến mất khi ngồi xuống, rồi đương lúc hai người gọi đồ ăn, anh rốt cuộc cũng nhớ ra nên hỏi ý kiến của cậu.
Thế nhưng Diêu Khâm tỏ ra khó hiểu, anh đã gọi hai đồ uống rồi còn hỏi lại cậu làm gì… Chẳng lẽ anh muốn đổi lại ly đồ uống mà anh vừa tự ý gọi cho cậu sao?
Do dự một hồi, Diêu Khâm mới nói:
– … Sữa bò ạ.
Vẻ mặt Chu Văn đột nhiên sầm xuống.
Diêu Khâm cứng người, vội vàng xua tay với bồi bàn:
– Nếu không có thì thôi, em…
– Đổi đồ uống của cậu ta thành sữa. – Không đợi cậu nói hết lời, Chu Văn dứt khoát nói.
Diêu Khâm thầm nghĩ bản thân lại làm chuyện mất mặt rồi, mặt cũng đỏ ửng.
Cậu cúi gằm, ánh mắt lơ đãng nhìn bàn ăn trước mặt.
Bàn ăn chạm khắc tinh tế, lúc mới vào cửa cậu cũng thấy thực khách ở đây toàn người ăn vận sang trọng, chắc hẳn nhà hàng rất đắt đỏ.
Nghề giáo viên kiếm bộn vậy sao? Có lẽ vậy… Nhìn quần áo thường ngày của thầy, cho dù cậu không biết nhiều thương hiệu, nhưng cũng biết cách cắt may và chất lượng vải đều cao cấp. Hình như mọi thứ của thầy đều như vậy?
Trong khi cậu đang thầm nhủ, ánh mắt của Chu Văn cũng đang nhìn cậu.
Diêu Khâm giật mình, tay chân luống cuống, liếc nhìn anh rồi vội vàng cúi gằm mặt xuống.
– Hôm nay ở trường thế nào? – Đột nhiên anh hỏi, giọng nói vẫn lạnh đạm như trước, chẳng có vẻ gì là hỏi han quan tâm.
Chợt bị hỏi, Diêu Khâm kinh ngạc ngước mắt nhìn, thấy ánh mắt kia vẫn đang nhìn mình chằm chằm, cậu vội vàng nghiêng đầu, nhỏ giọng đáp:
– Rất tốt ạ, bọn họ không quấy rầy em nữa.
… Nếu không kể đến việc Ngụy Thăng đứng chờ trước cửa nhà cậu.
“Bọn họ” trong câu nói của Diêu Khâm ám chỉ bọn Trương Hưng Dịch.
Hôm nay không có tiết của Chu Văn, mà hình như anh cũng có việc bận, cả ngày không thấy mặt đâu.
Tan học, Diêu Khâm chạy đến phòng giáo viên tìm, quả nhiên không thấy anh ở đó. Cậu chợt nghĩ đến lời hứa đón cậu về nhà hàng ngày của anh, mới chỉ được mấy hôm mà đã thất hứa. Cậu có cảm giác mình bị lừa, nước mắt cũng chực trào ra.
Nhưng khi cậu đi bộ ra cổng trường, đã thấy chiếc xe đen quen thuộc đỗ ở đấy, bên cạnh là Chu Văn đang sốt ruột xem đồng hồ.
Cậu vui vẻ chạy nhanh đến.
Nhưng chạy được nửa đường, cậu phát hiện thấy ánh mắt của người kia không nhìn về phía mình, mà chăm chú trông ra cửa lớp đằng sau cậu, tâm tình chợt trùng xuống.
Chắc là… đang đợi người khác.
Thế nhưng, lúc cậu định lặng lẽ rời đi, cánh tay bị kéo lại, giọng nói quen thuộc vang lên:
– Em định đi đâu, sao lại mặc thế này?
Diêu Khâm ngẩn người, một lúc sau mới nhớ ra tiết cuối hôm nay là thể dục, nên cậu không mặc đồng phục.
Lúc này, cậu không biết mình nên thấy buồn vì người kia không nhận ra cậu lúc thay quần áo, hay nên vui vẻ vì anh vẫn đến đón cậu nữa.
Ngẫm nghĩ một lúc, có lẽ vẫn nên là vế sau.
Nhất là khi người kia bắt đầu quan tâm đến chuyện trường lớp của cậu.
Đáy lòng chợt thấy ấm áp, khó giấu.
Cậu nhếch môi, mỉm cười.
Chu Văn thấy thế hơi giật mình, rồi nhăn mặt, ác ý nói:
– Khó coi chết đi được! Rõ ngốc!
Diêu Khâm nghe xong lại ngẩn người, rốt cuộc là nói cậu cười lên khó coi hay ngốc nghếch vậy.
Nhưng hình như cũng giống nhau cả, đều là ác ý.
Nghĩ vậy, cậu mím môi, không cười nữa.
Đúng lúc đó, thức ăn được bưng lên.
Diêu Khâm vốn ăn gì cũng được, nên chưa bao giờ nếm qua những món ăn cao cấp này. Đồ vừa được dọn lên, chật kín cả bàn, đến nỗi cậu không biết nên đặt tay ở đâu.
Cuối cùng cậu đành cầm cốc sữa lên uống, dính bọt lên mép, nên mỗi lần uống xong, cậu lại vươn lưỡi liếm liếm.
Chu Văn vốn không để ý đến cậu, tập trung ăn cơm, đến lúc phát hiện hành động liếm lưỡi của cậu, mới dừng khựng lại.
Anh nheo mắt nhìn, thấy cậu thiếu niên kia vẫn không biết anh đang nhìn, mà mải thưởng thức sữa bò tươi, nhanh chóng tu hết một cốc. Đến lúc này, Chu Văn mới cầm cốc đồ uống của mình lên uống một ngụm.
– Hức… – Diêu Khâm khẽ ợ một tiếng, sau đó chợt nhớ ra đây là đâu, mới vội vàng bịt miệng lại.
– Muốn uống nữa không? – Chu Văn hiếm khi không tỏ ra mất kiên nhẫn, mà còn từ tốn xắt thịt, thản nhiên nói.
Diêu Khâm nghe xong đỏ bừng mặt, vội vàng lắc đầu, thầm trách bản thân vô duyên.
Đúng thế, cậu không ham ăn, nhưng rất thích sữa.
Chu Văn vờ như không nhìn thấy cậu đang xua tay, gọi bồi bàn đến mang cho cậu một cốc sữa khác.
Tuy Diêu Khâm muốn cản lại, nhưng thấy mọi người xung quanh thấp giọng trò chuyện hoặc im lặng dùng bữa, tự dưng cậu lớn tiếng thì thật kỳ quái, nên chỉ há miệng rồi ngậm lại.
Xong bữa, cậu ăn thì ít, mà tu hết ba cốc sữa.