Sau một ngày đường gấp rút, đã có Đường chủ tới tiếp ứng, đầu này Trầm Lương Sinh mang Tần Kính bình an vào núi, đầu kia giang hồ chư phái cũng trở nên yên tĩnh, hẳn là hiểu rõ thế núi hiểm trở dễ thủ khó công, việc đã đến nước này cho dù có cấp bách tấn công lên núi cũng không tác dụng, không bằng nghỉ ngơi dưỡng sức chờ nghênh đón tràng ác chiến muốn tránh cũng không thể tránh ngày sau kia.
Thiên thời chỉ còn năm ngày nữa là đến, tuy nói người đã được dẫn tới, cũng không phải không có nhân thủ một ngày mười hai canh giờ canh chừng y, nhưng vì cầu ổn thỏa nên Miêu nhiên tự mình vì Tần Kính nghiệm huyết xét mạch, rồi lại phối mê dược, đơn giản làm cho y thành thành thật thật ngủ chừng năm ngày mới an toàn.
-“ Miêu cô nương…” – ngoài phòng trọng binh canh giữ, trong phòng lại chỉ có Tần Kính cùng Miêu Nhiên hai người, Tần Kính một bên thổi dược, một bên không ngừng lải nhải, – “Ngươi chế thuốc này thật sự không có vấn đề gì đúng không? Bất tài nhiều hay ít thì ta cũng coi như là thầy thuốc, nếu không ngươi đem phương thuốc cho ta xem thử đi?”
-“ Ít nói nhảm, cái mạng nhỏ của ngươi lúc này chính là so với cái mạng già của ta còn quý giá gấp vạn, ai có công phu nhàn rỗi hại ngươi chứ,” – Miêu nhiên trong miệng không khách khí, ngữ khí lại mang theo hai phân trưởng bối vô cùng thân thiết, – “Còn có, ngươi không phải nên giống như tiểu Trầm sao, gọi ta một tiếng Miêu di a?:
-“ Aii, ta cùng hắn đều thành ra như thế này, ngươi còn muốn lấy ta trêu ghẹo, thật sự rất không phúc hậu chút nào.” – Tần Kính húp vài ngụm đem chén thuốc uống cạn, chính mình nằm thẳng xuống, chăn kéo cao tới cổ, trong miệng lại thực kêu một câu, – “Miêu di…”
-“ Có chuyện gì?”
-“ Ta sợ đau, nếu không ngươi lại kê cho ta chút dược, làm cho ta bảy ngày tiếp theo đây cũng ngủ mê đi, được không?”
-“ Vậy sao có thể chứ…” – Miêu Nhiên cũng biết huyết dẫn thiết yếu phúng điếu chừng bảy ngày, mỗi ngày đều là dày vò thống khổ. Mặc dù nhìn y hiện tại hữu khí vô lực, sắc mặt trắng bệch bộ dáng nằm ở trên giường thoáng có chút không đành lòng nhưng cũng không thể đáp ứng y.
-“ Hắn ở bên ngoài sao?” – Tần Kính cũng không phải thật sự yêu cầu nàng, lại chuyển đề tài nói, – “Phiền toái Miêu di nói với hắn, đổi người khác canh giữ đi, ta không muốn gặp hắn.”
-“ Yên tâm, hắn cũng không rảnh mà chăm chăm trông giữ ngươi,” – Miêu Nhiên nghe vậy buồn cười khuyên câu, – “Còn nữa, ngươi uống dược này vào sẽ muốn ngủ, ngủ chẳng phải không gặp không thấy rồi sao?”
-“ Cũng phải.”
-“ Ngủ đi,” – Miêu Nhiên nhìn y dần dần chìm vào giấc ngủ, đứng dậy vì y chỉnh lại góc chăn, thấp giọng lập lại câu nói, – “Ngủ liền sẽ không thấy hắn nữa.”
Tần Kính rơi vào mê man, Miêu Nhiên đi ra khỏi phòng quả nhiên gặp Trầm Lương Sinh khoanh tay đứng ở bên ngoài, sắc mặt tĩnh như mặt nước, ngay cả Miêu Nhiên đều nhìn không ra cảm xúc thật của hắn là sao.
-“ Y ngủ rồi, ngươi nếu muốn, đi vào nhìn cũng tùy ngươi.” – Miêu Nhiên biết rõ mới vừa rồi trong phòng hai người đối đáp sớm đã bị hắn nghe thấy hết rồi đi, trong miệng lại cố ý phải nói chút lời châm chọc, – “Chính là y nói y sợ đau. Còn có, không muốn gặp ngươi.”
Trầm Lương Sinh gật gật đầu, vẫn hướng trong phòng bước vào. Miêu Nhiên cầm lấy chén thuốc không đứng ở nơi đó, hờ hững chợt nghĩ, Tần Kính, ngươi thật đúng là có chết cũng không nhắm mắt a. Lời nói xem thường như hời hợt này của ngươi, cũng phải nói cho người quan tâm tới mình nghe. Hắn ngay cả mạng của ngươi cũng không để ý, có thể nào lại đi bận tâm hai câu này của ngươi chứ?
Trầm Lương Sinh từng bước một đi đến bên giường, cúi đầu nhìn người lẳng lặng đang thiếp đi kia.
Trong đầu dường như có ngàn lời muốn nói, lại như sớm hết thảy đều biến đi đâu mất, trở thành hư không.
Hắn kéo ghế dựa ở bên giường ngồi xuống, lặng yên nhìn Tần Kính, muốn từ phiến hư vô trong đầu kia lôi ra một chút hồi ức gì đó, lại phát giác hết thảy hồi ức cũng như nước chảy theo khe hở của bàn tự mà đi, bất cứ điều gì cũng không nhớ nổi.
-“ Chờ ngươi chết rồi…” – Tim đập trầm ổn, quy luật giống như giọt nước khẽ rơi, tĩnh mặc mà lắng đọng theo năm tháng. Trầm Lương Sinh nhẹ giọng đối người đang ngủ mà nói: – “… Ta liền quên ngươi.”
Trên bàn ánh nến đột nhiên khiêu động, ánh sáng chập chờn chiếu tỏa gương mặt người đang bình yên nằm trên giường, từ khóe mắt tới gò má một vệt sẹo dài mờ mờ ẩn hiện, tựa như đang ngủ cũng nghe lời thầm thì của hắn, thế là khổ sở rơi lệ.
Trầm Lương Sinh vươn tay lên như muốn xoa nhẹ gương mặt của y, rồi lại dừng cách bờ môi kia một tấc, ngón tay hư vô lướt qua vệt lệ quang ảo giác kia, tiếp tục nhẹ giọng nói:
-“ Khóc cái gì… lừa ngươi thôi.”
Năm ngày thoáng chốc trôi qua, Tần Kính đúng hạn tỉnh lại, mở mắt liền thấy Trầm Lương Sinh đứng ở đầu giường, ngoài ý đối hắn nở nụ cười.
Cười xong mới nhớ ra hiện nay thân mình là đang trong hoàn cảnh nào, liền lắc đầu cười cười tự giễu chính mình.
Miêu Nhiên phối dược này khiến người rơi vào trạng thái ‘chết giả’, năm ngày này đây không ăn không uống gì cũng không khiến người ta cảm thấy đói hay khát cho lắm. Tần Kính chính mình xuống giường sửa lại y sam, ngẩng đầu nhìn phía Trầm Lương Sinh, nghĩ là nên nói chút gì đó, lại không biết nên nói gì, thế là lần thứ ba cười cười.
-“ Sự tình không nên chậm trễ, Tần Kính, thỉnh.”
Trầm Lương Sinh hờ hững mà nhìn y, giống như tại đây năm ngày đêm qua đã thu sửa toàn bộ tâm tư, lại trở về như thời điểm ban đầu mới gặp người kia, không cười không nói, cốt lãnh hồn thanh.
Tần Kính nhịn không được sinh ra một cỗ ảo giác, ảo giác cho là cảnh tượng bọn họ dây dưa hơn nửa năm kia, chẳng qua là mình ở nơi này ngủ năm ngày mơ một giấc mộng dài mà thôi.
-“ Vốn chính là người thanh lãnh như thế, cũng bất quá chỉ như vậy mà thôi.” – Tần Kính theo Trầm Lương Sinh đi ra tù thất, trong lòng không khỏi trào phúng tự giễu, – “Trái lại chính mình, trước đây thế nhưng từng nghĩ hắn cũng động chân tâm, thật sự ngu ngốc ngoan cố đến nực cười.”
Thông lộ trong Hình giáo phức tạp, cơ quan mật thất ngang dọc chằng chịt. Trong hành lang gấp khúc sâu thẳm, cứ mỗi mười bước lại treo một bó đuốc ngưu du (mỡ bò), giáo chúng canh gác xa xa thấy Trầm Lương Sinh đi tới liền toàn bộ quỳ một gối xuống đất, khom mình hành lễ. Tần Kính cáo mượn oai hùm theo sát đằng sau, chỉ cảm thấy địa thế càng đi càng cao, kinh ngạc thầm nghĩ, vốn tưởng rằng thân thể ma đầu kia ẩn sâu bên trong địa cung, nguyên lai lại không phải.
Đi tới đi lui khoảng một chén trà nhỏ, hai người liền tiến vào một gian điện phủ mênh mông, cao sợ là không chỉ mười trượng, trông xa tưởng chừng không thấy đáy.
Trầm Lương Sinh bước chân dừng lại, xoay người nhìn Tần Kính. Tần Kính nghĩ đến hắn có chuyện muốn nói, đang định ngưng thần lắng nghe đã thấy đối phương đi lên từng bước, đem mình bế lên.
Tần Kính bị hắn ôm như thế không chỉ một lần, nhưng đây là lần đầu tiên thiệt tình cảm thấy được sự kháng cự, giống như sợ hơi thở lạnh lùng trên người đối phương, không khỏi bất giác mà né tránh một chút.
-“ Đừng động.” – Trầm Lương Sinh cánh tay càng thêm siết chặt, trầm thanh phân phó một câu, người cũng đứng ở tại chỗ chưa di chuyển.
Tần Kính không thể làm gì khác hơn là nhận mệnh, để mặc cho hắn ôm mình vào lòng, rồi lại nghe đối phương bỗng nhiên nói một câu cùng với tình cảnh trước mắt toàn bộ chẳng dính dáng gì:
-“ Trên người của ngươi luôn luôn thoảng qua hương vị dược thảo, ta sẽ nhớ rõ.”
Tần Kính muốn đáp lời, nhưng cảm giác một trận đầu váng mắt hoa, lời muốn nói đến bên miệng lại nuốt trở vào. Trầm Lương Sinh ôm y mạnh mẽ bay lên không trung, nhảy tới chỗ cao ba trượng thân hình hơi gập lại, mũi chân điểm nhẹ thạch bích liền lại nhảy cao ba trượng nữa, như thế lặp lại hai lần cuối cùng mới đáp xuống mặt đất, đem Tần Kính thả xuống.
Nơi hai người đặt chân chính là đài cao nhô ra trên thạch bích trống rỗng, trước mắt là một mảng tối đen mù mịt, giống như một cánh cửa hắc ám kiên cố.
Tần Kính vừa muốn mở miệng đã thấy đại môn mở rộng bên trong không biết điểm bao nhiêu đèn đuốc, nhất thời ánh sáng tỏa ra chói mắt, không khỏi khiến y phải nhắm mắt lại.
Vừa giở ra công phu nhắm mắt này liền phát giác bàn tay bị người kéo, Trầm Lương Sinh nắm tay y dắt đi, từng bước một đi vào cánh cửa đi đến trong thạch thất mới vừa rồi buông ra.
-“ Hóa ra áp giải người khác còn có loại phương pháp này, thật sự là mở mang kiến thức a.” – Trong thạch thất bốn vị Đường chủ cùng hai vị trưởng lão đều có mặt, Miêu Nhiên là kiểu người cho dù đang ở bất kỳ hoàn cảnh nào cũng có thể đem lời đùa giỡn nói ra miệng, lập tức không chút khách khí chế nhạo một câu khi nhìn thấy hai người kia.
-“ Miêu Đường chủ, miệng của ngươi thật đúng là bảo vật của Hình giáo chúng ta, thời điểm nào đó trong giáo thiếu tiền, ta và ngươi hai người tìm cái trà lâu hợp sức diễn chút tiết mục ngắn nhất định kiếm được khá khá đó nha.”
Từ góc thạch thất có người tiếp nhận câu đùa của Miêu Nhiên, Tần Kính chuyển mắt nhìn qua, tai nghe thấy Trầm Lương Sinh bên cạnh trầm thanh bẩm báo: – “ Đại giáo chủ, người đã đưa đến rồi.”
Nga, nguyên lai đây là vị đại nhân vật so với hình giáo hộ pháp còn muốn lợi hại hơn ba phần kia a. Tần Kính hai mắt đánh giá chỉ thấy là một vị trung niên mặt mũi hiền lành, hơi hơi có chút mập mạp, không giống như là ma giáo đại giáo chủ, mà là giống như một thương nhân, rất có dáng vẻ hòa khí phát tài.
-“ Vị tiểu huynh đệ này, thật sự là ủy khuất ngươi rồi.” – Người bộ dạng hòa khí, nói cũng nói rất điềm đạm, vị trung niên này đến gần hai bước, vỗ vỗ bả vai Tần Kính, – “Đời này đã sống không tốt, trên đường xuống Hoàng Tuyền bước đi nhanh một chút, sớm hảo hảo đầu thai kiếp sau.”
-“… …” – Tần Kính không khỏi nhất thời á khẩu không đáp lời được, trong tâm khẽ nói, ta cuối cùng cũng rõ cái miệng lợi hại của vị Hộ pháp kia làm sao mà luyện ra rồi. May mà tại hạ vô tâm vô phế, chứ nếu đổi lại là kẻ khác, chỉ sợ chưa thành người huyết dẫn, đã bị các ngươi làm cho đang sống mà tức chết.
-“ Đại giáo chủ, thời điểm không sai biệt lắm, hương này đã đốt được chưa?”
Phương -Ngô hai vị trưởng lão vẫn tính toán thời cơ, trong miệng hỏi qua một câu, thấy đại giáo chủ gật đầu liền tự tay lôi từ trong hòm lấy ra một trường hương thô nhám, châm lửa đốt rồi cắm ở chính giữa lư hương, lại đem lư hương thật cẩn thận mà đặt trên thiết quan (quan tài sắt) ở giữa thạch thất.
Thiết quan này lúc vừa mới tiến vào Tần Kính đã nhìn đến, thầm nghĩ thân thể ma đầu kia hẳn là được bảo tồn ở bên trong.
Mà trong thạch thất này, xác nhận là nơi cao nhất của toàn bộ Hình giáo.
Nguyên lai người nọ mặc dù lúc ‘chết giả’ vẫn không chịu ẩn vu trong lòng đất, vẫn phải từ chỗ cao lạnh lùng quan sát thế gian tốt đẹp này, chậm rãi đợi ngày sống lại, một tay nắm giữ toàn thiên hạ.
Hồn hương điểm lên, đại giáo chủ lập tức đi tới bên cạnh thiết quan, khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt vận công. Bên trong thạch thất nhất thời cực yên tĩnh, mọi người đều nhìn không chuyển mắt thiết quan cùng người ngồi bên, ngay cả Tần Kính cũng có vài phần tò mò không biết hồn dẫn này là cái kiểu dẫn pháp như thế nào.
Bên này Tần Kính đương ngưng mắt nhìn kỹ, lại thấy Trầm Lương Sinh vốn khoanh tay đứng ở bên cạnh tiến lên phía trước nửa bước hơi hơi nghiêng thân, đem chính mình ngăn trở tầm mắt của y, tay trái đưa lại đằng sau dò xét một chút, chính chính cầm tay phải của mình.
-“ Aii, đã là thời điểm nào rồi, mệt hắn còn có lòng dạ thảnh thơi thế này,” – Tần Kính âm thầm tránh tránh, không tránh được liền cũng mặc kệ hắn, trong lòng cười khổ nghĩ ngợi, – “ Nói hắn vô tâm, nhưng còn muốn làm cho người ta phiền muộn, nói hắn có tâm, lại ngay cả mình cũng không nghĩ muốn tin tưởng nữa.”
Trầm Lương Sinh đứng ở trước người Tần Kính, Tần Kính tất nhiên là nhìn không tới vẻ mặt của hắn, chỉ có thể cảm giác người phía trước tuy nói nắm tay của mình, quanh thân lại vẫn tản mát ra một cỗ khí tức hờ hững tột cùng. Bàn tay nắm chặt cũng chỉ là nắm mà thôi, không cảm nhận được ý tứ hàm xúc nào khác.
Hồn hương mặc dù thô lớn như cánh tay trẻ nhỏ, nhưng cháy cũng thực nhanh. đến khi hương cháy trụi, chợt thấy người ngồi bên cạnh quan tài cả người chấn động mạnh một cái, đỉnh đầu từ từ dâng lên một luồng hồng vụ (sương mờ màu đỏ). Hồng vụ giống như bị hồn hương kia lôi kéo, chậm rãi nhẹ nhàng bay đi, hồn hương quấn quanh vấn vít vòng vo hai vòng liền nhanh chóng chui vào trong thiết quan, thiết quan nhất thời bao phủ bởi ánh sáng đỏ rực, ầm ầm nổ vang, hình như có đồ vật này nọ muốn phá quan mà ra, lại rốt cuộc thiếu một phân khí lực nên chỉ có thể dần dần trầm xuống dưới.
-“ … Hoàn thành.” – Đại giáo chủ trầm thanh phun ra hai chữ liền thốt nhiên mệt mỏi ngã gục. Hồn dẫn này tuy không lấy đi tính mạng của hắn nhưng nhất định tiêu hao một thân công lực của hắn, từ nay về sau chỉ như thường nhân.
-“ Ta đỡ đại giáo chủ trở về phòng nghỉ ngơi, việc huyết dẫn giao lại cho ngươi.” – Phương trưởng lão cùng Ngô trưởng lão nói qua một câu cõng lên người đã mất tri giác trên mặt đất phi thân vút ra ngoài cửa. Ngô trưởng lão trước thu hồi lư hương trên quan tài, từ trong tay áo lại xuất ra một cái tiểu hạp (hộp nhỏ) lập tức hướng Tần Kính đi đến.
-“ Để ta.” – Trầm Lương Sinh lại tiến lên nghênh đón, đạm thanh tiếp nhận tiểu hạp, cũng không buông tay Tần Kính ra, cứ như thế dắt y từng bước một đi đến bên quan tài.
Thiết quan phía trên ngang tàng hai sợi xích sắt to lớn, cách phía dưới quan tài ước chừng hai thước, cách bên trên chừng chiều cao của một người. Mỗi sợi xích lại treo hai khối thiết khảo(còng sắt), hẳn là khung hình chuyên dụng vì người huyết dẫn mà chuẩn bị.
Trầm Lương Sinh không mảy may chút nào muốn giao vào tay người khác, thân ảnh nhoáng lên một cái nhân liền đã lôi kéo Tần Kính vững vàng đứng ở phía dưới cái xích sắt kia. Dưới tay đâu vào đấy trước đem hai tay của hắn khóa chặt, rồi mới cúi người xuống, trói buộc hai chân, Tần Kính cả người lập tưc gắt gao bị cố định ở phía trên thiết quan, chắc chắn không thể tự mình tránh thoát.
-“ Trầm hộ pháp,” – Miêu Nhiên từ bên cạnh quan tài, đột nhiên có chút đoán được ý tứ Trầm Lương Sinh, trong lòng thoáng chốc phát lạnh, mở miệng miễn cưỡng nói, – “Thuộc hạ thân kiêm chức giáo y, hãy để cho ta làm đi.”
-“ Không cần.” – Trầm Lương Sinh lạnh lùng phun ra hai chữ, vẫn vững vàng đứng ở bên xích sắt, mở nắp tiểu hạp trong tay, lấy ra một thiết quản (ống sắt) So với ngón út nhân còn muốn nhỏ hơn rất nhiều.
Thiết quản hai đầu đều là dạng nghiêng, mài phi thường bén nhọn, đúng là đồ vật dùng để lấy máu.
Trong mảnh yên lặng trang nghiêm, Trầm Lương Sinh bình tĩnh nhìn vào mắt Tần Kính, tay đột nhiên tăng lực đem một đầu thiết quản đâm sâu vào ngực y, từng tấc từng tấc một, thật sâu cắm vào nơi trái tim.
Từ đầu đến cuối, tay nắm thiết quản không chút run rẩy, không có một chút do dự, cũng không thấy lộ ra một phân dao động nào.
Tần Kính tâm khí cấu tạo khác biệt với người thường, ngực bị đâm như thế sẽ không chết ngay lập tức nhưng sẽ đau đến cùng cực.
Đau đến thấu tận tâm can xương tủy, trước mắt đều trở nên tối sầm, cuối cùng chống đỡ không được hôn mê bất tỉnh.
Điều trong mắt chứng kiến cuối cùng là ánh mắt Trầm Lương Sinh bình tĩnh nhìn mình.
Trong mắt không có một tia cảm tình, chỉ có thuần túy hờ hững, cùng vô cùng tĩnh mịch…
Khi lần thứ hai Tần Kính tỉnh lại, trong thạch thất ngày dĩ nhiên đã trôi qua rồi, cũng không có cảnh tượng ánh nến sáng sủa mà chỉ thưa thớt mà thắp hai ngọn nến, hôn ám, mịt mùng hệt như chốn u minh quỷ vực.
Ngực duệ đau tựa như trì hoãn một phần, khiến cho Tần Kính toàn thân có thể dậy lên một tia khí lực, cúi đầu nhìn phía ngực chỉ thấy máu đỏ tươi cuồn cuộn không dứt rồi lại cực chậm chạp, thật chậm chạp từ thiết quản chảy một chỗ khác, nhỏ xuống phía dưới thiết quan, quan tài kia liền giống như vật còn sống đem máu rơi vào một giọt cũng không bỏ lọt nuốt vào.
Huyết dẫn cần điếu chừng bảy ngày… Tần Kính lặng lẽ nghĩ không biết đã qua bao lâu rồi.
Cũng không biết còn muốn bao lâu nữa.
Thật sự là chân chân thực thực hoạt thụ tội (chịu tội sống)
Tần Kính hoảng hốt nghĩ đến chính mình mới trước đây là lúc không hiểu chuyện mỗi lần tâm thống phát tác thì đều phải lăn lộn khóc lóc om sòm, không ngừng than khóc thảm thiết.
Sư phụ không biết làm cách nào, chỉ có thể cầm lấy tay mình không ngừng an ủi: -“ Kính nhi chớ sợ, sư phụ ở chỗ này, sư phụ bồi ngươi.”
Thường thường tới cuối cùng, lão nhân gia cũng muốn theo chính mình cùng nhau rơi lệ. Cho nên sau này dần dần trưởng thành, cho dù khi phát bệnh có bao nhiêu thống khổ, Tần Kính đều gắt gao nhịn xuống, nhất quyết không chịu than khóc nữa.
-“ Sư phụ… Thật tốt tình cảnh bấy giờ lão nhân gia người nhìn không thấy, nếu không không biết nên có bao nhiêu đau lòng.” – Tần Kính âm thầm tự suy nghĩ, nghĩ ngợi nhiều vậy, đau đớn trong ngực giống như cũng dễ chịu một ít.
Chỉ có người thiệt tình đối đãi ngươi mới có thể sẽ vì ngươi đau lòng, Tần Kính miễn cưỡng giương mắt nhìn về góc thạch thất lẳng lặng tự nói với mình, người này, sẽ không như thế.
Trầm Lương Sinh không tiếng động đứng trong góc, cách một phòng mờ tối, Tần Kính thấy không rõ biểu tình trên mặt hắn, chỉ cảm thấy hắn đứng ở nơi đó bất động không nói tựa như một pho tượng đá.
-“ Đáng tiếc nói đi nói lại, mặc dù người này sẽ không vì mình đau lòng…” – Tần Kính muốn cười cười một cái, lại không có khí lực để kéo khóe miệng, tiếp tục im lặng nghĩ, – “Hết thảy nước mắt của mình khi đã trưởng thành, thế nhưng đều là ở trước mặt hắn mà rơi.”
Hôn mê rồi lại tỉnh, tỉnh rồi lại hôn mê, không biết giằng co giày vò bao lâu, trong tim nơi đó cuối cùng dần dần đau đến chết lặng.
Mỗi một lần từ trong hôn mê tỉnh lại, Tần Kính sẽ lại nâng mắt nhìn phía góc tối kia.
Mà Trầm Lương Sinh cũng luôn đứng ở nơi đó, như thể là mình ở nơi này điếu bao lâu, hắn liền ở nơi đó đứng bấy lâu, không có cách ly dù chỉ trong nháy mắt.
-“ …Lúc …nào rồi?”
Tim dễ chịu chút ítTần Kính cũng tìm về vài phần khí lực, lần đầu mở miệng cùng Trầm Lương Sinh nói một câu.
-“ Đã là ngày cuối cùng.”
-“ Nga… nhanh vậy sao,” – Tần Kính nghe vậy thực nhẹ nhàng thở ra, trong tâm khẽ nói ngày chịu tội sống cuối cùng cũng nhanh đến rồi, tâm tình liền tốt thêm đôi chút, thế rồi chịu cùng đối phương mở lời vui đùa, – “Ta nói ngươi… không phải luôn luôn đứng ở chỗ này đi… Ta cũng sẽ không mọc cánh mà bay đi…”
-“ Tần Kính.”
Trầm Lương Sinh cuối cùng cũng lần đầu tiên tự góc hôn ám kia đi ra, đi đến bên cạnh thiết quan, khẽ ngẩng đầu nhìn phía y, trong miệng gằn từng câu từng chữ, chậm rãi trầm thanh nói:
-“ Sau khi ngươi chết, ta sẽ tiếp tục sống.”
-“… …”
-“ Ngươi hiện tại chịu đựng mỗi một phân khổ sở, đều là do ta gây cho ngươi.”
-“… …”
-“ Mà mỗi một phân khổ sở này, ta đều tận mắt chứng kiến, chặt chẽ nhớ kỹ.”
-“… …”
-“ Từ nay về sau, ngày ngày nhớ kỹ, đêm đêm mơ thấy.”
-“… …”
-“ Nguyện ta quãng đời còn lại, mỗi một ngày, mỗi một ngày sống chịu dày vò.”
… Thì ra là thế.
Tần Kính sững sờ cùng hắn nhìn nhau, trong mắt đối phương vẫn như ngày đó y chứng kiến, không có một tia cảm tình chỉ có thuần túy hờ hững cùng khôn cùng tĩnh mịch.
Trong lòng dường như có một tiếng trầm buồn nổ vang, cuối cùng sau khi nổ tung, trước mắt đầy rẫy tan thương, nơi nơi hoang vu.
Tần Kính lặng lẽ nghĩ đến, nguyên lai trong mắt của hắn hờ hững cùng tĩnh mịch không phải dành cho mình.
Mà là cho hết thảy quãng đời còn lại của hắn.
END 18.