Sau cùng, tôi chọn sống ẩn dật ở một ngọn núi, còn thuê người dựng nhà trong rừng tre.
Tôi say mê hội họa, nhưng lại quên mất tại sao lúc đó lại học vẽ.
Tôi vẽ rừng tre, vẽ chim, vẽ vạn vật.
Khi có cảm hứng, tôi muốn vẽ một bức chân dung, nhưng tôi thực sự không nghĩ ra được.
Tôi không khỏi lẩm bẩm: “Rốt cuộc là ai…”
Tôi chợt ngước lên nhìn, trong làn gió nhẹ giữa lá tre rừng, một tiếng sáo vang vọng, bản nhạc này thật lạ.
Nó giống như lời tỏ tình, lại như lời từ biệt.
Như sự trùng phùng lại như sự buông bỏ.
Cuối cùng, nó tan biến giữa trời đất, không để lại dấu vết gì.
21 (Phiên ngoại)
Kiếp trước
Sau khi vào đại học, ngày nào Khúc Chi cũng bị tra tấn bởi toán cao cấp, đầu như sắp trọc cả rồi.
Đặc biệt là tới những tuần thi, cứ nhắm mắt lại là cô lại nghĩ tới các loại vi phân từng phần, tích phân kép.
Cô ngồi trong thư viện, lấy điện thoại ra xem, phát hiện Cảnh Chiêu vẫn chưa trả lời tin nhắn, trong lòng càng tức giận hơn.
Cô cầm bút làm mười câu hỏi toán cao cấp, khi kiểm tra lại phát hiện có chín câu sai, Khúc Chỉ thấy mình sắp nổ tung rồi.
Đúng lúc cô định đặt đặt bút xuống, đột nhiên có một đôi tay đặt lên đỉnh đầu cô dịu dàng vuốt ve.
Khúc Chi quay lại, nhìn thấy Cảnh Chiêu, người vừa rồi vẫn chưa trả lời tin nhắn, hiện tại đã ngồi bên cạnh cạnh cô.
Thư viện yên tĩnh.
Cảnh Chiêu viết một tờ giấy đưa cho cô, mặt hắn đầy phong tình, đôi mắt chó cong cong, ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt hắn, tràn đầy nam tính.
Tờ giấy có nét chữ đẹp đẽ, cứng cỏi:
"Đừng giận, anh dạy em.
"
HOÀN.