Nếu như có thể tự làm chủ cuộc đời của chính mình thì chẳng ai muốn trở thành một nhánh tầm gửi phải sống bám vào cổ thụ, Giang Yểm Ly cũng như thế.
Cây đại thụ mà cô phải sống dựa vào vừa là nơi che chắn an toàn, cũng là nơi khiến cho cuộc sống của cô khó khăn hơn bao giờ hết.
Thành phố A, viện mồ côi Phúc An.
Giang Yểm Ly 6 tuổi đang cùng với những đứa trẻ khác đang chơi ở ngoài sân thì viện phó đã đến gọi cô, đứa trẻ ngây thơ trên mặt dính đầy đất, cơ thể hơi gầy gò và nước da có chút đen nhẽm, bà đưa cô bé vào trong phòng viện trưởng, ở đó khá rộng rãi và sạch sẽ, khác xa hoàn toàn so với căn phòng mà cô đang sống cùng với những đứa trẻ khác.
Cô bé quan sát xung quanh, những thứ không biết được làm bằng gì mà lại sáng lấp lánh khiến cho cô bé nhìn mãi không rời mắt, vì mãi nhìn ngó mà chẳng hề hay biết có một người đàn ông đang tiến về phía mình.
Ông ta quá cao lớn đối với một đứa trẻ con, Giang Yểm Ly có chút sợ lui về sau nhưng viện trưởng laiij nhanh chóng chạy đến phía sau lưng rồi kéo cô bé trở lại vị trí ban đầu, giọng nói mang theo chút xu nịnh:
"Chủ tịch Dương, mong ngài thông cảm, con bé còn nhỏ, sợ người lạ chứ không có ý gì đâu ".
Đứa bé 6 tuổi lúng túng thấy rõ, dường như sợ người trước mắt sẽ làm hại đến mình, ông ấy lại chẳng hề nói gì cả, chỉ đứng đó nhìn cô, nhưng tại sao ánh mắt lại buồn thế?
Dương Thành Trung năm nay đã 36 tuổi, trong viện mồ côi tồi tàn này chỉ có mình ông mặc bộ vest đen nhìn thật đẹp, ông quỳ xuống trước mặt Giang Yểm Ly, bất chấp bộ dạng dơ bẩn trên người cô bé, ông ôm chằm lấy, giọng nói man mác buồn:
"Cuối cùng cũng tìm thấy con rồi ".
Giang Yểm Ly lần đầu được vòng tay ấm áp ôm lấy, ban đầu có chút sợ hãi nhưng giây sau lại cảm thấy an tâm đến lạ, cô bé biết người này không có ý hại mình.
Cô đã rời khỏi cô nhi viện như thế đấy, được Dương Thành Trung đưa đi.
Ngồi trong con ngựa sắt đen tuyền và vô cùng êm ái, cô thích thú vô cùng, khi nó chạy đi thì cô nhìn ra ngoài ngắm phong cảnh, nó chạy rất lâu rồi ngừng lại trước một biệt phủ xa hoa.
Dương Thành Trung bế cô vào bên trong, nơi này so với phòng của viện trưởng còn đẹp hơn, cô trố mắt ra để nhìn, thực khó để che giấu gương mặt hứng thú.
Ông nhìn cô vui vẻ thì trong lòng cũng vui theo, dịu dàng xoa đầu rồi nói:
"Từ nay con sẽ ở lại nơi này ".
"Oa ".
Được ở nơi xinh đẹp thế này thật thích, Giang Yểm Ly 6 tuổi cười hề hề, nhưng chẳng thể ngờ được đây là nơi bắt đầu chuỗi ngày đau khổ.
Dương Thành Trung bế cô bé vào trong phòng khách lớn, Giang Yểm Ly nhìn thấy bên trong có một dì rất xinh đẹp nhưng gương mặt lại lộ ra vẻ không vui pha lẫn tức giận, đứng bên cạnh là một bé gái nhỏ hơn cô vài tuổi và một bé trai cao hơn cô cả cái đầu, cùng với một chị đang ngồi ở sofa. Nhìn thấy ông bước vào, dì xinh đẹp ấy nhìn một lúc rồi liếc mắt nhìn cô, ánh mắt này hệt như viện trưởng nhìn cô và đám trẻ ở cô nhi viện vậy, khinh miệt hệt như nhìn cỏ rác, lớn giọng:
"Cái gì đây? ".
Tiếng quát to đến mức dù đã có linh cảm không tốt nhưng cô bé vẫn bị doạ cho giật mình, vì sợ mà càng nép vào lòng của Dương Thành Trung hơn.
"Từ bây giờ đứa bé này sẽ ở đây, anh đã nhận nó làm con nuôi " - Dương Thành Trung lên tiếng.
"Là con của người đàn bà chết tiệc kia có đúng không? Quả nhiên anh không quên được ả ta, dù ả đã không còn nhưng anh vẫn không quên được, còn dám đem con của ả về đây, con nuôi gì chứ? Tôi không đồng ý, có chết cũng không đồng ý!!! " - Từ Phi gào lên.
Dương Thành Trung dường như khá quen với việc vợ mình làm loạn cho nên chỉ thở dài:
"Em đừng có nói bậy, anh chỉ xem Lâm Thê Thê như em gái, em ấy đã mất rồi, giờ đây đâu thể để đứa bé chịu khổ, dù sao thì trẻ con là vô tội ".
"Anh còn dám nhắc đến tên cô ta? Trẻ con vô tội? Vậy thì con anh thì không vô tội sao? Tôi thì có tội hay sao? " - Từ Phi phẫn uất đến đau thương.
Giang Yểm Ly còn quá nhỏ, hoàn toàn không hiểu câu chuyện đó có ý nghĩa gì, chỉ là không muốn người lớn phải cãi nhau.