Hôm nay là ngày nghỉ, sau khi dùng xong bữa sáng Dương Thành Trung nhìn Giang Yểm Ly rồi lên tiếng:
"Yểm Ly, ra vườn dạo với cha ".
Tất cả những người còn lại từ Từ Phi, Dương Yên Chi, Dương Nghiêm và Dương Nhất Nguyệt đều không nói gì, sắc mặt của cô em gái nuôi trông thật khó coi, bực dọc nhưng vẫn kìm nén, có lẽ vì lần trước cha nuôi suýt ngất đi đã khiến cho cô ta biết chừng mực hơn.
Giang Yểm Ly đứng lên, tiến về phía của cha nuôi, lúc bấy giờ quản gia đã giúp ông ngồi vào xe lăn, cô liền cẩn thận đẩy ông ra ngoài vườn dạo mát.
Sân vườn của biệt phủ rộng vô cùng, có một cây cầu nhỏ bắt qua hồ cá thuỷ sinh, ở giữa hồ là một mái đình, mặt nước trong veo có thể nhìn thấy cả cá đang bơi thành từng đàn, cô cùng với cha nuôi đến mái đình ngồi tâm sự.
Khác với kiến trúc phương Tây ở trong nhà, ngoài vườn được thiết kế đậm chất phương Đông, bên hồ có trồng thêm cây liễu, lá rũ xuống, có cơn gió thì đung đưa nhè nhẹ.
Dương Thành Trung nhìn phong cảnh một lúc, nhâm nhi tách trà nóng rồi nhẹ nhàng lên tiếng:
"Dạo gần đây Nghiêm bận ở công ty, ở nhà không có ai trò chuyện, chắc là con buồn lắm ".
Từ ngày cha nuôi bị bệnh, hắn về nhà để ở, cũng đã nghỉ việc ở công ty cũ rồi về phụ giúp ở tập đoàn. Dương Yên Chi tuy giổi nhưng có quá nhiều việc, một mình cô ta cũng không thể lo xuể.
Đừng hỏi sao những ngày gần đây cô lại có thể sống an nhàn, phần lớn là vì ít gặp mặt hắn.
Đối với câu nói này của Dương Thành Trung, Yểm Ly chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, nhìn thấy chén trà của ông đã cạn, cô châm thêm, cử chỉ đoan trang nhẹ nhàng, lại thêm gương mặt dịu dàng, thực khiến cho người khác nhìn vào muốn được che chở.
Dương Thành Trung ánh mắt sâu xa, nhìn xuống chén trà nghi ngút khói, trong lòng dường như chất chứa tâm sự, dù không biết ông đang muốn nói gì nhưng chẳng hiểu sao trong lòng dâng lên một nỗi bất an khó tả.
Phải mất một lúc lâu sau đó ông mới lên tiếng:
"Cha biết con vì Nhất Nguyệt mà đã chịu ấm ức, cũng biết con muốn rời khỏi đây, cha chỉ mong con có thể ở lại đây, chỉ cần 3 năm thôi, 3 năm sau cha sẽ sắp xếp một nơi ở mới cho con ".
Giang Yểm Ly nhìn ông, ánh mắt của cô chất chứa những suy nghĩ rối ren, dù ông đã nói như thế nhưng thực sự cô không muốn tiếp tục ở nơi này.
Dương Thành Trung nhận nuôi cô từ nhỏ, ông thật lòng yêu thương cô con gái nuôi này, sao có thể không nhìn ra được tâm trạng của cô kia chứ?
Chủ tịch ho vài tiếng khó nhọc, thở dài một hơi rồi lên tiếng:
"Cha chỉ sợ… bản thân không thể khoẻ lại, muốn tranh thủ chút thời gian cuối cùng ở bên cạnh con ".
Tim của Giang Yểm Ly hẫng đi một nhịp, cô thực sự muốn hỏi có phải cha đang đùa không, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt đượm buồn và nụ cười cam chịu của ông thì cô lại không có can đảm để hỏi, chỉ có thể đồng ý với yêu cầu này.
Chỉ 3 năm, sau đó cô sẽ rời đi.
Nhưng Giang Yểm Ly không hề biết rằng, quyết định này là một sai lầm vô cùng nghiêm trọng.
Một tháng sau khi Dương Nghiêm đến tập đoàn phụ giúp cô có thể cảm giác được giữa Dương Yên Chi cùng với hắn xảy ra xích mích, có thể vì lẽ đó mà hắn bớt gây chuyện với cô, tập trung vào công việc.
Dù không nói nhưng có thể nhận ra hắn và chị gái của mình đang ngầm cạnh tranh với nhau.
Vì hắn khá nhạy bén trong công việc, cho nên chưa bao lâu đã được đề bạc lên chức phó giám đóc, Dương Yên Chi cảm thấy địa vị đang bị đe doạ, vậy nên không ít lần làm khó.
Hôm nay sau khi tan học thì cô về nhà, định bụng phải vào phòng làm luận văn để nộp lên, lúc bước lên lầu thì chợt nhìn thấy bóng dáng cao lớn đang đứng ở trước cửa phòng mình, trong lòng có chút lo lắng.
Mỗi lần hắn đến tìm thì chẳng có chuyện gì tốt cả, lúc này nếu tiến đến gần thì hắn cũng chẳng dễ dàng cho cô vào phòng, thôi thì cứ rời đi một lúc rồi quay lại.
Nghĩ là làm, Giang Yểm Ly xoay người nhưng đã nghe thấy giọng nói không mấy vui vẻ của người đàn ông vang lên từ phía xa xa:
"Đứng lại ".
Giọng nói ra lệnh của hắn khiến cho da đầu cô căng lên, vô thức làm theo, không dám di chuyển dù là một bước.