Sau ngày hôm đó Từ Thiếu Văn bắt đầu tránh mặt Hạ Lạc, anh biết chuyện giữa anh và cô vốn không có kết quả nên anh ít tiếp xúc với cô hơn. Mỗi buổi tối khi anh về, anh cũng không đi ngang qua phòng của cô nữa.
Có một hôm anh và cô vô tình gặp nhau ở nhà ăn, thật ra cũng không phải vô tình, là cô cố tình muốn gặp anh.
"Y tá Hạ, hôm nay cô lại đến đây lấy cơm sao?"
"Đúng vậy, anh Từ, chúng ta lại gặp nhau rồi"
"Nếu không còn chuyện gì nữa vậy tôi đi trước đây"
"Anh chờ một chút"
"Còn chuyện gì nữa sao?"
"Tôi cảm thấy dạo này anh rất kì lạ, có phải anh không muốn gặp tôi không?"
"Không có, cô nghĩ nhiều rồi, chỉ là dạo này tôi hơi bận một chút thôi"
"Hơi bận? Nhưng mà..."
"Được rồi, chúng ta mau đi lấy cơm thôi, nếu không lát nữa sẽ hết phần"
Nói xong anh quay lưng bỏ đi. Thật ra anh đối với cô lạnh nhạt như vậy trong lòng cũng rất khó chịu, nhưng anh thật sự không còn cách nào khác.
Mà Hà Thần ở một góc quan sát Từ Thiếu Văn và Hạ Lạc từ lúc nãy đến giờ, khi nhìn thấy anh đến gần, cậu liền nói:
"Tôi thấy gần đây hình như cậu rất thân thiết với y tá Hạ, mấy ngày trước còn có người nhìn thấy cậu và cô ấy đi chung với nhau, có phải là..."
"Cậu đừng nghĩ lung tung, tôi với cô ấy chỉ là bạn bình thường thôi"
"Bạn bình thường? Tôi vẫn chưa nói cậu và cô ấy có quan hệ gì mà, cậu có tật giật mình đúng không?"
Hiện giờ tâm trạng của anh không được tốt nên anh không muốn tiếp tục đôi co với cậu, chỉ cắm mặt xuống ăn. Thấy Từ Thiếu Văn không trả lời, cậu kinh ngạc.
"Lẽ nào tôi thật sự nói đúng rồi sao? Cậu thích y tá Hạ?"
Vì kinh ngạc nên cậu có hơi lớn tiếng, mọi người xung quanh đều nghe thấy, họ đồng loạt nhìn sang. Anh vội bịt miệng cậu lại.
"Cậu nhỏ tiếng chút đi, mọi chuyện không giống như cậu nghĩ đâu"
"Vậy rốt cuộc chuyện là thế nào?"
Anh lười trả lời cậu, lại cúi xuống tiếp tục ăn. Ăn xong anh đi ra ngoài, cậu lại tiếp tục đuổi theo.
"Nè, cậu mau trả lời tôi đi, cậu và y tá Hạ rốt cuộc có quan hệ gì?"
Anh im lặng, bước đi càng nhanh hơn.
"Từ Thiếu Văn, cậu có nghe tôi nói không vậy? Cậu đi chậm một chút, chờ tôi với"
Suốt một đường cậu không ngừng lải nhải bên tai anh, đến khi cả hai về đến lớp.
"Hà Thần, cậu nói đủ chưa vậy? Hiện giờ tôi đang cảm thấy đau đầu, cậu im lặng một chút có được không?"
Cậu thở dài, vỗ vỗ vai anh.
"Được rồi, vậy tôi không làm phiền cậu nữa, đợi khi nào tâm trạng cậu tốt hơn hẵng nói chuyện này sau"
Anh nhắm mắt lại, tay day day ấn đường. Qua một lúc, tâm trạng của anh mới dần ổn định lại.
"Hà Thần, cậu nói không sai, tôi thật sự thích y tá Hạ"
Hà Thần ngạc nhiên, cậu im lặng nghe anh nói tiếp.
"Nhưng mà cậu cũng biết rồi đó, gia cảnh của tôi không được tốt, mà cô ấy lại là thiên kim tiểu thư giàu có, tôi cảm thấy mình không xứng với cô ấy"
"Theo kinh nghiệm bao nhiêu năm tình trường của tôi, tôi nghĩ y tá Hạ chắc chắn cũng có tình cảm với cậu, cho nên cậu tuyệt đối không được bỏ cuộc"
"Sao cậu lại chắc chắn như vậy?"
"Bởi vì lúc nãy khi cậu bỏ đi, tôi thấy gương mặt cô ấy có chút buồn và thất vọng. Cậu tin tôi đi, lời tôi nói không sai đâu"
"Cho dù thật sự đúng như những gì cậu nói, tôi và cô ấy cũng không thể ở bên nhau"
"Từ Thiếu Văn, y tá Hạ xinh đẹp lại tài giỏi như vậy, cậu có biết là ở đây có biết bao nhiêu người muốn theo đuổi cô ấy không? Cậu thật sự đành lòng nhìn cô ấy ở bên cạnh người khác sao?"
"Tôi..."
"Hơn nữa nếu như cô ấy cũng thật sự thích cậu, vậy cậu nhẫn tâm làm cô ấy đau lòng sao?"
Không đợi Từ Thiếu Văn trả lời, Hà Thần nói tiếp: "Cho nên trừ khi y tá Hạ không thích cậu, nếu không cậu không được phụ lòng của cô ấy"
Anh rũ mắt im lặng.
"Từ Thiếu Văn, tôi nói đến như vậy rồi nếu cậu vẫn còn do dự, vậy chứng tỏ tình cảm của cậu dành cho cô ấy chưa đủ nhiều, hoặc là cậu không tin tưởng vào bản thân mình"
"Dĩ nhiên là không phải"
"Được rồi, với tư cách là một người bạn của cậu, tôi chỉ có thể giúp cậu đến đây thôi, chuyện còn lại phải dựa vào bản thân cậu rồi"