“Vậy cậu định sẽ ở đâu?”
“Tôi cũng đang suy nghĩ đến vấn đề này. Tôi không có người thân ở đây, tiền thuê phòng trọ cũng rất đắt, nên tôi vẫn đang đau đầu đây”
“Hay là cậu tạm thời đến nhà tôi ở đi, vừa hay nhà tôi vẫn còn một phòng trống”
“Như vậy có tiện không?”
“Cậu yên tâm đi, ba mẹ tôi thường xuyên đi vắng, em gái tôi lại đang sống ở nước ngoài, ở nhà chỉ có một mình tôi, nên cậu không cần lo lắng”
“Vậy tôi cảm ơn cậu trước”
Dừng một lát, anh nói tiếp: “Hà Thần, cậu có thể giúp tôi thêm một chuyện nữa được không?”
“Có chuyện gì cậu nói đi”
__________
Sở Ngôn Nhất mang theo một bó hoa hồng đến tìm cô.
“Hạ Lạc, tối qua em có gặp ác mộng nữa không?”
“Không có. Ngôn Nhất, cảm ơn anh thời gian này đã luôn ở bên em”
“Vậy em cảm thấy anh thế nào?”
“Anh rất tốt với em”
Sở Ngôn Nhất đột nhiên nắm tay cô.
“Hạ Lạc, mặc dù em không thể nhớ ra chuyện trước đây, nhưng anh muốn cho em biết, bất luận là trước đây, hiện giờ hay là sau này, anh đều luôn đối tốt với em như vậy”
“Em tin anh”
“Hạ Lạc, cảm ơn em đã bằng lòng tin tưởng anh”
Hắn ta nói tiếp: “Vậy còn chuyện hôn sự giữa chúng ta…”
“Em không có ý kiến gì, cứ làm theo ý của anh đi”
Sở Ngôn Nhất ngạc nhiên, hắn ta không nghĩ cô lại đồng ý nhanh như vậy.
“Hạ Lạc, trước đây hôn lễ giữa chúng ta vốn định sẽ tổ chức vào tháng sau, nhưng em lại đột nhiên xảy ra chuyện, cho nên…”
“Nếu như trước đây em đã chấp nhận lấy anh, vậy thì bây giờ cứ thực hiện theo kế hoạch trước đây của hai chúng ta đi”
Hắn ta kích động định nhào đến ôm cô, nhưng cô đã vội vàng tránh đi.
“Ngôn Nhất, tháng sau là hôn lễ của chúng ta được tổ chức rồi, anh mau về chuẩn bị đi, em không muốn hôn lễ của chúng ta tổ chức qua loa”
“Được, bây giờ anh sẽ về chuẩn bị. Anh nhất định sẽ làm hôn lễ của chúng ta thật hoành tráng”
Sau khi Sở Ngôn Nhất rời đi, cô thu lại nụ cười trên môi. Cô đưa bàn tay vừa bị hắn ta nắm lên, cô dùng móng tay ghim sâu vào lòng bàn tay, nhưng vì cô bị mất đi xúc giác nên không có cảm giác đau, cô còn dùng khăn lau bàn tay đó một cách thô bạo như sợ bị bẩn tay. Tuy nhiên những hành động kỳ lạ đó của cô đã lọt vào mắt Hạ Chí Viễn.
Cô bị dị ứng với tôm, lúc ăn tối, ông cố tình gắp tôm cho cô, mục đích là để xem phản ứng của cô.
Thấy cô không động đũa đến, ông nói: “Tiểu Hạ, món này là ta cố tình chuẩn bị cho con, sao con lại không ăn?”
“Ba, con không thích ăn tôm”
“Con không ăn tôm là vì con biết mình bị dị ứng với tôm có đúng không?”
“Ba đang nói gì vậy?”
“Tiểu Hạ, thật ra con vốn không bị mất trí nhớ đúng không?”
Hạ Chí Viễn vừa nói vừa gắp tôm trong bát của cô sang bát của ông, sau đó ông lấy đĩa tôm lại chỗ của mình.
“Ba đã biết rồi sao?”
“Quả đúng như ta đoán. Tại sao con lại làm như vậy?”
“Con…”
Cô không biết phải giải thích với ông thế nào, chính vì không biết phải giải thích thế nào, nên cô mới không nói sự thật cho ông biết.
“Tiểu Hạ, có phải con dùng cách này để rời xa Từ Thiếu Văn có đúng không?”
Cô gật đầu.
“Tại sao con lại giấu luôn cả ta?”
“Ba, con xin lỗi. Con không cố tình muốn giấu ba, con chỉ đang tìm cơ hội thích hợp để nói với ba chuyện này thôi”
“Tiểu Hạ, con có trách ta không?”
“Con không trách ba. Rời xa anh ấy là quyết định của con, đáng lẽ con nên nghe lời ba, rời xa anh ấy sớm hơn”
Vì như vậy anh sẽ không bị Sở Ngôn Nhất làm hại.
“Tiểu Hạ, con hiểu được như vậy là tốt rồi”
“Ba đừng nói chuyện này cho Sở Ngôn Nhất biết có được không, con không muốn hắn ta biết con không bị mất trí nhớ”
“Được, ta hứa với con”