“Lô hàng đó hiện đang ở căn nhà hoang phía đông bến cảng”
“Tin này chính xác chứ?”
“Chúng tôi đã đến đó để xác nhận rồi, nên hai người cứ yên tâm” Lão Thất - tên cầm đầu đám lưu manh nói.
“Được, vậy các người về trước đi, nhớ đừng để hắn ta nghi ngờ”
“Chúng tôi sẽ cẩn thận, nhưng việc các người đã hứa với chúng tôi nhất định phải giữ lời”
“Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ nói giúp để các người được giảm nhẹ tội”
Chờ bọn chúng đi rồi, một trong hai người mới lên tiếng:
“Thiếu Văn, cậu đoán không sai, Sở Ngôn Nhất đúng là đã làm ăn phi pháp”
Anh không trả lời, vẻ mặt trở nên đăm chiêu.
Hai người nói chuyện cùng với đám lưu manh lúc nãy đúng là Từ Thiếu Văn và Hà Thần. Trước đây khi đám lưu manh đó rơi vào tay anh, bọn chúng thà bị anh đánh vẫn nhất quyết không khai ra Sở Ngôn Nhất, nên anh đoán quan hệ giữa bọn họ không hề đơn giản, vì vậy anh đã cùng Hà Thần bắt và uy hiếp bọn chúng, ép bọn chúng khai ra những việc Sở Ngôn Nhất đã từng làm.
Lúc cả hai định rời đi, Lão Thất bỗng nhiên quay lại tìm bọn họ.
“Còn có một chuyện tôi nghĩ là cần nói cho hai người biết”
“Là chuyện gì, mau nói” Hà Thần nói
“Có một nhóm người có ý định cướp lô hàng đó, Sở Ngôn Nhất ra lệnh cho chúng tôi cảnh cáo bọn họ. Khi chúng tôi đến nơi thì phát hiện nhóm người đó là băng đảng khét tiếng nhất của thành phố này, chúng tôi căn bản không phải đối thủ của bọn họ. Bọn họ còn cảnh cáo ngược lại chúng tôi, nói lô hàng đó bằng mọi giá phải thuộc về bọn họ”
Anh chợt nhớ ra gì đó, khẩn trương nói: “Không hay rồi, Hạ Lạc có thể đang gặp nguy hiểm”
Sau đó anh túm lấy cổ áo của Lão Thất, nói: “Anh có biết hiện giờ Hạ Lạc đang ở đâu không?”
“Hạ tiểu thư hiện giờ đang đi dạo cùng với Sở thiếu gia ở trên phố”
Nghe xong anh vội vàng rời đi, Hà Thần thấy vậy cũng nhanh chóng đuổi theo. Anh chạy dọc theo con phố tìm cô, lòng anh vô cùng nôn nóng và bất an. Trước đây anh từng nghe nói nhóm băng đảng đó vì muốn đạt được mục đích mà bất cứ chuyện gì cũng có thể làm, thủ đoạn tàn nhẫn độc ác, mà thủ đoạn bọn họ thường dùng là ra tay với những người thân cận nhất của kẻ thù.
Hạ Lạc đang đi dạo cùng với Sở Ngôn Nhất, con đường này trước đây anh và cô cũng đã từng đi qua, những ký ức ngọt ngào đó bỗng chốc ùa về.
Hắn ta nhận thấy sự khác thường trên gương mặt cô, liền nói: “Hạ Lạc, em sao vậy?”
Không đế hắn ta nghi ngờ, cô cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc của mình.
“Em không sao. Ngôn Nhất, em cảm thấy hơi khát, anh có thể đi mua nước giúp em được không?”
“Được, em đứng đây chờ anh, anh sẽ quay lại ngay”
Chờ hắn ta đi xa, gương mặt cô mới hiện ra nét thống khổ.
“Thiếu Văn, em nhớ anh”
Trong góc tối, có hai người đang âm thầm quan sát cô và hắn ta từ lúc nãy đến giờ, bọn họ nhân lúc cô đứng một mình, cẩn thận đi đến gần cô, dùng khăn tay tẩm thuốc mê bịt miệng cô lại, cô vùng vẫy một lúc rồi ngất đi. Lúc bọn họ định đưa cô đi, cũng là lúc anh vừa chạy đến.
Nhìn thấy cảnh tượng này, anh vội xông lên đánh nhau với bọn họ, nhưng bọn họ lại có súng. Khi anh định lao đến cứu cô trở về, bọn họ dùng súng bắn vào bụng anh. Đúng lúc này Hà Thần chạy đến, phía sau còn có cảnh sát. Bọn họ nhanh chóng bị cảnh sát khống chế và bắt đi.
Mặc dù anh bị thương nhưng vẫn cố đi đến bên cô. Sở Ngôn Nhất nghe tiếng động lớn liền nhanh chóng trở về. Hà Thần vội cõng Từ Thiếu Văn rời đi, lúc hắn ta vừa đến, chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng của anh, sau đó anh đi khuất vào trong bóng tối.