Bởi vì nguyên nhân trời mưa, không khí bắt đầu dần dần ướt át mát mẻ hơn. Đứng ở trên đình nghỉ mát, phía dưới là hồ nước, bốn phía là lá sen, hoa và hồ nước lăn tăn, gió nhẹ thổi qua, mang đến một mùi thơm ngát vui vẻ thoải mái.
Ánh mắt Thẩm Ngạo sáng quắc, nhìn qua hoa sen mới mở cách đó không xa, rất muốn vẽ khung cảnh đẹp này thành bức tranh, vĩnh viễn lưu lại thời khắc cảnh trí xinh đẹp như thế.
Loại xúc động này chỉ là thoáng tức thì, hiện tại Thẩm Ngạo muốn làm chính là đợi Chu tiểu thư đến.
Hồi lâu, vẫn đang không thấy bóng hình xinh đẹp mình chờ mong.
Thẩm Ngạo cảm thấy hơi có chút thất lạc, xem ra chắc là Chu tiểu thư không đến. Vẫn khá tốt, Thẩm Ngạo chịu đựng được đả kích, tuy Chu tiểu thư rõ ràng chán ghét hắn, nhưng hắn còn không đến mức tuyệt vọng. Rất nhanh, tinh thần lại bắt đầu sáng láng, nhìn qua lá sen trong hồ nước đến phát ngốc, đọc diễn cảm một bài thơ: "Con suối chảy dòng nhỏ không tiếng động, bóng cây chiếu nước đầy nhu hòa. Sương bay phấp phới khắp mặt nước, sớm có chuồn chuồn chớm bóng sương."
"Một tên thư đồng nho nhỏ, mỗi ngày ngâm thi đối câu, không thấy đáng tiếc sao?" Một thanh âm truyền tới, rất êm tai.
Thẩm Ngạo ngoái đầu nhìn lại, phát hiện đúng là Chu tiểu thư, không biết nàng hiện ra ở sau người lúc nào, không nhịn được, nói: "Đáng tiếc cái gì?"
Chu Nhược mặc áo tím đeo trâm cài tóc, hiển nhiên vừa mới thay đổi quần áo, tuy ăn mặc không hoa mỹ, nhưng mặc lên trên người nàng lại phụ trợ, hiện ra ra một khí chất hoa mỹ. Mặt mũi của nàng giống như vẫn lạnh lùng nhìn Thẩm Ngạo, đối với Thẩm Ngạo thật sự là 'hiểu lầm' không nhẹ.
Chu Nhược nhíu mày: "Biết rõ còn cố hỏi, ngươi đã có tài văn chương, cần gì phải khuất thân làm hạ nhân, để mẫu thân của ta vui cũng là nội dung nằm trong kế hoạch của ngươi sao?"
"Oa... Xem ra Chu tiểu thư hiểu lầm rất lớn đối với ta, giống như lòng ta mưu kế rất sâu, thật là âm hiểm." Thẩm Ngạo hô bất công, tổn thương trong lòng.
Chu Nhược lạnh lùng nói: "Nói đi." Nàng tùy thời có ý tứ xoay người đi, hiển nhiên chỉ vì sự tình báo thù cho Triệu tiểu thư mà đến.
Thẩm Ngạo đi thẳng vào vấn đề: "Chỉ cần Chu tiểu thư nguyện ý nghe sắp xếp của ta, chúng ta có thể thiết lập một cái bẫy, trừng trị tú bà Phiêu Vân lâu."
Chu Nhược nhướng mày, nói: "Trừng trị như thế nào?"
Thẩm Ngạo hỏi lại: "Gian thương sợ nhất là cái gì?"
Chu Nhược không kiên nhẫn nói: "Ngươi không cần thừa nước đục thả câu."
Thẩm Ngạo xấu hổ cười một tiếng, đành phải tự hỏi tự đáp: "Sợ nhất chính là rủi ro, như vậy so với giết hắn càng tệ hơn, chúng ta liền để cho hắn gặp rủi ro, lừa gạt hết tất cả số bạc hắn cực cực khổ khổ tích lũy được."
Chu Nhược thản nhiên nói: "Cái này là nguyên nhân ngươi gọi ta tới?" Lập tức xoay người đi, hiển nhiên không có hứng thú đối với kế hoạch của Thẩm Ngạo.
Thẩm Ngạo vội vàng ngăn lại, xông về phía trước, thiếu chút nữa làm Chu Nhược đụng phải ngực hắn, trong miệng nói: "Chu tiểu thư nhẫn tâm để cho gian thương nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, để cho bằng hữu của ngươi bị hàm oan sao?"
Cùng Chu Nhược gần sát hắn, Thẩm Ngạo cơ hồ có thể ngửi thấy được mùi thơm nhàn nhạt trên cơ thể nàng, còn có một mùi vị rất tươi mát nữa.
"Tránh ra!" Chu Nhược lớn tiếng quát, bước chân liền lùi lại.
Giờ phút này nàng phảng phất như con thỏ bị dọa, vừa thẹn vừa giận.
Thẩm Ngạo lấn người đi lên trên, tiếp tục nói: "Thẩm Ngạo cũng có bằng hữu, nếu như bằng hữu của ta bị người làm hại, ta nhất định sẽ báo thù cho hắn. Bởi vì trong lòng Thẩm Ngạo tinh tường, nếu như cái gì ta cũng không làm, rất đáng xấu hổ."
Chu Nhược liên tiếp lui về phía sau, bị cử động đột nhiên xuất hiện của Thẩm Ngạo hù hoảng sợ, khuôn mặt lạnh lùng kia trồi lên một tia kinh hoảng, hồi lâu sau mới trấn định nói: "Ngươi muốn làm như thế nào?"
Thẩm Ngạo cười nói: "Trước tiên bảo người đi tìm hiểu tên gian thương này, về sau lại nghĩ biện pháp."
Chu Nhược trừng mắt liếc hắn một cái: "Có tin tức thì bảo người thông báo cho ta." Nàng không muốn ở lâu, xoay người bước nhanh dọc theo cầu.
Ánh mắt Thẩm Ngạo như điện, không nhịn được thấp giọng nói: "Thì ra là thế, Chu tiểu thư có cổ quái." Sở dĩ hắn kết luận được cái này, là bởi vì lúc mình thoáng tới gần Chu Nhược, nàng biểu hiện ra ngoài là vẻ bối rối cùng đôi mắt chán ghét, Thẩm Ngạo am hiểu nhất là quan sát tính cách rất nhỏ của một con người, vừa rồi Chu tiểu thư cử động rất mạnh, có lẽ có quan hệ đến tâm lý thích sạch sẽ nào đó.
"Không phải là trời sinh liền chán ghét nam nhân." Thẩm Ngạo sờ sờ cái mũi, ung dung cười một tiếng: "Có ý tứ."
Hắn trở lại bên ngoài phủ, đi tìm Ngô Tam nhi, dặn dò Ngô Tam nhi đi tìm hiểu tư liệu Phiêu Vân lâu, lại dạy cho hắn một ít cách theo dõi tâm đắc, Ngô Tam nhi đáp ứng, muốn Thẩm Ngạo thay hắn xin nghỉ với chủ sự bên ngoài phủ. Xin nghỉ, Thẩm Ngạo rất nắm chắc, hắn và Lưu Văn đang ở vào thời kỳ tuần trăng mật, đến lúc đó tùy tiện tìm cái cớ qua loa tắc trách là xong, không có gì trở ngại.
Ngô Tam nhi rất tận tâm, sau khi xin nghỉ lập tức đi Phiêu Vân lâu, vốn là nghe ngóng bốn phía về ông chủ kỹ viện này, sau đó lại đi theo người này, hiểu rõ tập tính cuộc sống của hắn, Phiêu Vân lâu là chỗ bán hoa, bởi vậy cái này ông chủ giao du rộng lớn, rất nhanh đã có tin tức, Ngô Tam nhi vui vẻ rạo rực trở về báo tin cho Thẩm Ngạo.
"Người này cũng ưa thích danh họa?" Thẩm Ngạo bình tĩnh nhíu lông mày, bắt đầu tiến hành phân tích từ những thứ Ngô Tam nhi tìm hiểu được về người này.
Bố cục đối với đạo tặc nghệ thuật mà nói, là trọng yếu nhất, phải nắm giữ tâm lý cùng với tính cách đối phương, lại bốc thuốc đúng bệnh. Một khi có sơ hở, rất dễ dàng xuất hiện sai lầm. Thẩm Ngạo rất mẫn cảm, nhất là ở phía sau, việc kín đáo phân tích là rất trọng yếu.
Ngô Tam nhi nói: "Hắn cũng không phải thích vẽ, chỉ là học đòi văn vẻ mà thôi."
Thẩm Ngạo gật gật đầu: "Tập tính cuộc sống của hắn thế nào?"
Ngô Tam nhi nói: "Sáng sớm nỗi ngày, hắn sẽ tới Phiêu Vân lâu xem trước, đến giờ canh ba thìn, hắn lại đi trà trang uống trà, mãi cho đến giữa trưa mới trở về. Buổi chiều chính là đóng cửa không đi ra ngoài, đến ban đêm liền ở Phiêu Vân lâu, một là chuẩn bị sinh ý, thứ hai là chào hỏi cùng một ít khách nhân nhà giàu nhiều tiên, xa hoa."
Thẩm Ngạo nói: "Ngươi còn phát hiện cái gì không?"
Ngô Tam nhi nghĩ nghĩ: "Không có những thứ khác, chỉ là ta nghe nói hắn cùng với hoạn quan nội thị tỉnh có chút liên quan đến nhau. Trầm đại ca, chúng ta thật sự phải lừa gạt hắn? Chỉ sợ đến lúc đó bị hắn khám phá, sẽ đưa tới phiền toái."
Nội thị tỉnh kỳ thật chính là một loại cơ cấu thái giám, sự tình tên gian thương này và hoạn quan có lui tới, Thẩm Ngạo đã đoán trước, nếu không có tầng quan hệ này, hắn không có khả năng cầm quan kỹ đến thanh lâu nhà mình tiếp khách.
Thẩm Ngạo cười lạnh một tiếng: "Yên tâm, ta sẽ an bài tất cả."
"Người này mỗi ngày đi uống trà ở trà trang nào? Tên là gì?"
Ngô Tam nhi nói: "Gọi là Phiêu Trà Hương Tứ, cách Phiêu Vân lâu không xa."
Thẩm Ngạo nói với Ngô Tam nhi: "Đi giúp ta tìm chút ít giấy và bút mực đến đây."
Ngô Tam nhi không biết Thẩm Ngạo muốn gì, chỉ là những ngày này Thẩm Ngạo biểu hiện rất tốt, Ngô Tam nhi dựa vào hắn, không hỏi nhiều, liền đi tìm giáy.
Một tờ giấy trắng được trải rộng ra, Thẩm Ngạo cầm bút, ánh mắt rơi vào trên tờ giấy trắng, sắp xếp qua trong đầu, liền thoăn thoắt, bắt đầu viết chữ.
"Nặng nề đặt trên ngọc đài, vài lần bị gió quét đi. Vừa bị mặt trời thu thập, lại bị trăng sáng đưa tới tương lai..." Thẩm Ngạo ghi chính là Gầy kim thể, hết sức chăm chú.
Làm đại sự trước tiên cần định thần, núi lớn sụp ở trước người mà mặt không đổi sắc. Nôn nóng, đó là hành vi ăn trộm vặt.
Mà viết chữ chính là thủ đoạn định thần của Thẩm Ngạo, tinh thần hành tẩu theo ngòi bút, tâm linh thoáng cái đã bắt đầu đạm bạc.
Viết xong chữ, Thẩm Ngạo ném bút, lâm vào trầm tư.
Đầu tiên, đối thủ của Thẩm Ngạo không đơn giản, người này rất tham lam, nếu không sẽ không bí quá hoá liều đi nhúng chàm vào quan kỹ. Tiếp theo, người này rất cẩn thận, nếu không phải như vậy, đối phương đã sớm lật thuyền trong mương rồi, cái này cũng nói rõ tâm tư người này rất cẩn mật.
Đã muốn hắn tiến vào cái bẫy, lừa dối lấy tiền tài của hắn, vừa muốn không lưu hậu hoạn, không làm cho người này phát giác, nhất định phải tìm một kế hoạch không chê vào đâu được.
Nên sử dụng thủ đoạn gì đây?