Trình Hâm co người ngồi một góc ghế, tay run run bấm điện thoại, ánh mắt thi thoảng lén lút liếc nhìn người đàn ông đối diện. Anh ta một thân đen thui, khuôn mặt nghiêm túc trông rất dữ, tưởng chừng một giây sau sẽ lao tới đánh cậu đi trầu tổ tiên.
Mẹ vừa bắt máy, Trình Hâm đã vội vàng thì thầm to nhỏ vào loa, giọng điệu hờn dỗi trách móc:
"Mẹ, sao mẹ không nói với con là còn có người ở trong nhà?"
"A? Mẹ quên nói sao?"
Trình Hâm bất lực không nói nên lời, hay rồi, mẹ quên đúng việc quan trọng nhất, lại liếc nhìn người nọ một lần nữa.
"Đó là con trai của bạn mẹ, tên là Mã Gia Kỳ, học chung trường với con đó, năm hai. Đàn anh của con, sống chung thì chú ý một chút, đừng để người ta khó chịu. Mẹ cúp đây."
"A, a mẹ! Không phải chứ..." Trình Hâm còn chưa nói xong thì mẹ đã tắt máy, ngay lúc này cậu rất muốn gào lên một tiếng, nhưng trước mặt còn người đành phải thu liễm lại.
"À ờm, đàn anh-"
"Cậu ở phòng kia, không có việc thì đừng tới làm phiền tôi." Mã Gia Kỳ nói xong liền đứng dậy vác balo trở về phòng.
Nữa nữa, Trình Hâm tức giận muốn bùng nổ, sao ai cũng thích cắt ngang cậu vậy. Trình Hâm tức giận cũng không thể làm gì, hậm hực đẩy vali vào căn phòng còn lại. Dọn dẹp một chút liền ném mình lên giường ôm chăn đi ngủ.
Trình Hâm thức dậy thì Mã Gia Kỳ đã đi đâu không thấy, căn nhà chỉ có mình cậu, Trình Hâm nhún vai lê lết vào bếp tìm đồ ăn, may mà hôm qua có mua chút mì, nếu không bây giờ lại chết đói rồi.
Cậu chống cằm ngồi đung đưa chân ở trong bếp chờ mì chín, cửa nhà lại mở ra. Trình Hâm giật mình ngoái đầu lại nhìn. Mã Gia Kỳ hình như vừa đi tập thể dục về, trên người mặc một cái áo tanktop cùng quần thể thao đen. Cơ thể toát ra mùi hormone nam tính. Anh không chú ý đến cậu, đi ngang qua đến thẳng tủ lạnh lôi ra một chai nước lọc, một hơi tu hết nửa chai. Yết hầu lên xuống vô cùng quyến rũ.
Trình Hâm như bị điểm huyệt, chăm chú nhìn anh đến mất hồn. Mã Gia Kỳ quay người bắt gặp ánh mắt tròn xoe kia thì không khỏi nhíu mày, thở hắt một hơi rồi bỏ về phòng.
"Người gì đâu mà dữ thấy sợ. Cơ bắp như vậy là muốn kẹp chết người ta sao?" Trình Hâm bỉu môi nhìn cánh cửa phòng đã đóng chặt, bất mãn cầm đũa chọc chọc bát mì.
Trình Hâm ngồi ủ bát mì mãi, Mã Gia Kỳ sửa soạn chuẩn bị xong đi ra vẫn thấy cậu chưa ăn xong, anh nhíu mày nhắc nhở nhẹ: "Cậu không đi học sao?"
"Ừ nhỉ, aa quên mất." Trình Hâm giật mình vội vàng ăn nhanh, luống cuống đem bát đi rửa rồi chạy về phòng thay đồ.
Nhìn tướng chạy của cậu trông y như con mèo, Mã Gia Kỳ bật cười nhẹ rồi bỏ đi trước. Trước khi rời khỏi nhà không quên nói vọng lại: "Ra khỏi nhà nhớ tắt điện!"
Đáp lại anh là một màn hét 'trễ rồi, trễ rồi' không biết cậu có nghe thấy anh nói hay không nữa. Mã Gia Kỳ chẹp miệng rồi đóng cửa rời đi.
Mới ngày đầu đã đi trễ thì cậu chết chắc rồi, Trình Hâm hớt hãi chạy đến lớp vừa đúng lúc điểm danh tới tên cậu. Trình Hâm nhảy vào lớp hô lớn: "Có mặt!"
Cả lớp nhất thời đều quay qua nhìn chằm chằm cậu, Trình Hâm nhìn thấy đôi mắt híp của lão sư quay sang lườm mình, vội vàng đứng nghiêm chỉnh lại cúi gập người xin lỗi rồi cười hề hề, cậu nghĩ cậu đang trở thành một tên hề.
Lão sư không làm gì cả, thở dài rồi hất cằm nói: "Vào chỗ đi, lần sau chú ý đừng đi muộn. Lần đầu cũng như lần cuối."
Trình Hâm vâng dạ rồi chạy đi tìm chỗ, nhắm ngay chỗ trống ở hàng giữa rồi đặt mông vào. Vừa ngồi chưa kịp ấm mông thì người bên cạnh lén lút ngó qua nói nhỏ: "Tiết của Ngô lão sư mà cậu cũng đi muộn được thì đúng là siêu thật đấy."
"Hả? Ngô lão sư?"
Bắp ngô tiên sinh...?
Thấy cậu nhíu mày chưa hiểu chuyện gì, cậu bạn kia lại tiếp tục nói nhưng ánh mắt vẫn chú ý lên bảng, đề phòng bị lão sư bắt gặp họ đang nói chuyện riêng, lỡ ổng tức giận lại cho họ thiếu điểm đánh trượt môn thì cũng mệt: "Cậu không biết sao, theo lời mấy khoá trước thì ông ấy là nổi ám sợ của họ đấy, ông ấy nghiêm khắc mà có hơi...dị."
Trình Hâm ồ một tiếng, tâm trạng bắt đầu rối mù, lo lắng về điểm số tương lai của mình.
Ngồi ngơ một chút, Trình Hâm lại ngó qua hỏi: "Mà cậu tên gì?"
"À tên Giản Lâm."
"Tôi là Đinh Trình Hâm, làm quen nhé."
Hai người lén lút thậm thụt ở phía sau, thì thầm to nhỏ hết một tiết học, tiết hai ngẫu nhiên liền trở thành anh em tốt.
Buổi chiều Trình Hâm không có tiết, nói thật năm nhất mới vào cũng khá nhàn. Về nhà ăn nằm phè phỡn mãi mới thấy Mã Gia Kỳ về, nhìn cái balo nặng trĩu của anh Trình Hâm không khỏi thở dài.
Trình Hâm vươn người từ ghế sofa lên hỏi: "Đàn anh! Anh có muốn ăn gì không?"
"Ăn rồi."
Mã Gia Kỳ vừa đi vừa trả lời, nói xong cũng trở về phòng. Một lần nữa Trình Hâm phải đối diện với cái cửa phòng kia. Cậu bỉu môi ủ rũ, cậu chỉ đang cố làm thân thôi mà, đâu cần cọc cằn vậy chứ. Người gì đâu mà tính khí xấu vậy.
"Tên xấu tính."
"Cậu nói ai xấu tính?"