Xung quanh tràn ngập thứ vàng bạc lấp lánh, Trình Hâm hiếu kì nhìn chằm chằm vào một tủ trưng bày dây chuyền bạc. Tấm ngắm cậu tập trung ở một sợi dây chuyền, đang suy nghĩ Mã Gia Kỳ đeo nó nhất định sẽ rất đẹp. Nhưng mà lần trước cậu đã mua vòng tay cho anh, liệu mua thêm vòng cổ anh có mắng không.
Bên kia Đinh Trạch Dương cũng lượn một vòng xem xét thật kĩ mới chọn được một cái vừa ý, nhanh chóng bảo nhân viên lấy ra.
“Lấy cho tôi xem cái kia.”
Qua sự tư vấn nhiệt tình của nhân viên thì Đinh Trạch Dương cũng chốt mua luôn nó, hai anh em ở một bên chờ nhân viên gói nó lại.
“Anh mua tặng ai sao?”
“Ừ. Tặng một người.”
Nhìn sắc mặt thản nhiên không đổi của anh trai, Trình Hâm nhận ra điều gì đó, bất ngờ muốn hét lớn: “Mẹ nó, sếp Dương anh có người yêu rồi!”
Đinh Trạch Dương giật mình quay sang bịt miệng Trình Hâm lại: “Mẹ nó, nói to vậy làm gì?” Trình Hâm gật đầu ra hiệu sẽ im lặng, anh mới thở phào buông tay ra, chầm chậm giải thích: “Không phải người yêu, vẫn chưa thành công.”
Trình Hâm cười cười, dùng khuỷu tay chọc chọc vào người anh mà trêu ghẹo: “Ái chà, hoá ra vẫn có người chê sếp Dương vĩ đại đây sao?”
Để trả công cho việc đi cùng nhưng không giúp được gì của Trình Hâm, anh phải mua cho cậu một ly trà sữa to đùng. Trình Hâm vui vẻ ngồi ôm ly trà sữa hút sột sột, đồ ngọt khiến tâm trạng cậu rất hạnh phúc. Cậu còn thành công thao túng tâm lý Đinh Trạch Dương phải mua thêm đồ ăn vặt cho mình.
Vui vẻ chưa được bao lâu, qua một đêm ngủ dậy cả nhà chỉ còn mỗi cậu ở nhà. Ba và anh trai đều đi làm, mẹ thì cùng với mấy cô bạn đi chơi ở đâu đó, trông mẹ vẫn mơn mởn thanh xuân thật. Trình Hâm ăn sáng xong lại nằm ườn ra ghế xem TV. Cậu có nhắn tin cho Mã Gia Kỳ nhưng vẫn chưa thấy anh phản hồi lại, chán nản nhìn màn hình điện thoại đang tối dần rồi tắt đen.
“Đàn anh đang làm gì vậy nhỉ?”
“Đàn anh chưa ngủ dậy sao?”
“Đàn anh sao không xem điện thoại vậy nè.”
Trình Hâm cứ lẩm bẩm tự đặt ra mấy câu hỏi không có câu trả lời, câu nào cũng đặt tâm trí lên Mã Gia Kỳ. Cậu cứ thẩn thờ cả một buổi sáng, nếu buổi trưa Đinh Trạch Dương không về đón cậu đi ăn chắc cậu định ngủ quên trên ghế rồi nhịn luôn mất. Ăn trưa xong, Đinh Trạch Dương định đưa cậu về nhưng cậu lại không muốn về, bảo anh thả mình ở đâu đó.
Đi dạo một vòng Trình Hâm thu thập thêm được một con gấu bông, vui vẻ ôm con gấu trở về nhà. Từ xa cậu bỗng thấy có bóng người trùm kín mít cứ thập thò trước cổng nhà mình, Trình Hâm bán tính bán nghi rón rén đi tới. Tới gần mới nhận ra, đó chẳng phải người mà cậu đang mong chờ nhất sao?!
“Mã Gia Kỳ?!” Người kia theo phản xạ quay đầu lại hướng cậu. Trình Hâm mới chắn chắn với suy nghĩ của mình, mừng rỡ chạy tới muốn nhảy lên ôm chầm lấy anh.
Mã Gia Kỳ hơi hoảng, cẩn thận đỡ lấy người cậu không bị ngã xuống, vỗ vỗ vào mông cậu, nhăn mặt khiển trách: “Có biến mất đâu mà em phải chạy nhanh như vậy?”
Bây giờ cậu đâu còn tâm trí quan tâm đến việc đó, cậu vui sắp khóc, hai mắt đỏ ửng, tay đưa lên xoa xoa mặt của Mã Gia Kỳ như vẫn chưa tin vào hiện thực: “Sao anh lại tới đây?!”
Mã Gia Kỳ để yên cho cậu làm loạn trên mặt mình, ánh mắt hiện rõ sự cưng chiều dành cho cậu: “Không phải nói muốn gặp anh sao?”
“Em chỉ nói như vậy thôi, sao anh đột nhiên đi xa như vậy để đến đây chứ? Thật là ngốc mà.” Trình Hâm bị anh làm cho cảm động, mặt mũi đỏ ửng rúc vào cổ anh mà lí nhí, hai tay túm chặt lấy áo của anh.
“Anh thấy người nào đó đi mua gấu bông rất vui vẻ nhỉ?” Mã Gia Kỳ chú ý đến con gấu bông bị cậu ném ở dưới đất, mới xoa xoa phần thịt mềm ở gáy cậu dịu giọng trêu chọc.
Trình Hâm bị chọc mới tức giận phồng má lên, còn vùng vẫy khỏi cái ôm của anh, chạy tới nhặt con gấu trở về, còn chỉ chỉ nó giải thích: “Không có mà. Em chỉ vô tình thấy nó rất đáng yêu nên mới mua. Anh nhìn xem, nó rất giống anh đó.”
Rất giống anh?!
Biểu cảm của con gấu này rõ ràng là đang cau mày tức giận, giống anh chỗ nào?
Mã Gia Kỳ chớp mắt, biểu cảm bảy phần bất lực nhìn cậu, đi đường xa nên anh thấy hơi mệt muốn kéo cậu lại ôm thật chặt, đặt cằm ở vai cậu, nhẹ nhàng nói: “Được rồi, anh hơi mệt, không thể hôn một cái sao?”
Trình Hâm hơi khựng lại, mím môi một cái rồi chủ động tách ra, hai tay ôm lấy má anh. Nhìn một chút rồi tiến tới thận trọng hôn lên môi anh một cái, thật nhanh đã ngại ngùng tách ra. Mặt cậu đã đỏ như trái cà chua chín rồi. Bình thường cậu vẫn hay làm mấy trò lưu manh với anh không biết ngại nhưng bây giờ nghiêm túc lại rất ngượng. Cậu định hé miệng nói gì đó thì phía sau đã có một giọng nói rất quen thuộc so với cậu vang lên.
“Tiểu Đinh?!”
Trình Hâm giật mình quay lại nhìn, là mẹ của cậu. Nhìn biểu cảm bất ngờ đến đứng hình của bà là biết dường như bà đã chứng kiến toàn bộ. Tim cậu đập rất nhanh, không thể bình tĩnh sắp xếp được ngôn từ, cậu cảm thấy có dự cảm chẳng lành.