Sau nửa tháng điên cuồng tập luyện diệt zombie, di năng của Cổ Y tăng lên không ít, sức mạnh cơ thể cũng tăng lên.
Ba cái rương đối với cô là việc nhỏ, hiện tại để cho cô khiêng sắt cô cũng có thể thử một chút.
“Phốc!”
Một chiếc yoyo đập vào cửa nhà kho.
Sắc mặt đội trưởng đột nhiên thay đổi: “Đã xảy ra chuyện gì!”
Cổ Y không có ý định can thiệp vào chuyện của họ, cô khiêng ba chiếc hộp cuối cùng lên chuẩn bị giao cho cô bé ghi nhận ở kho.
Cái hộp vừa đặt trên vai.
Dương Tử trực tiếp chạy vào, vội vàng hô: “Mười bảy người tới!”
Nhiều gấp đôi bọn họ!
Như vậy vật tư khó mà giữ được!
Cổ Y dường như không nghe thấy tiếp tục bước ra ngoài.
Dương Tử do dự nhìn theo bóng lưng của cô.
Cho đến khi đội trưởng hỏi hắn ta: “Đang đi về phía chúng ta sao? Họ đâu rồi?”
Dương Tử nhìn Cổ Y nói: “Siêu thị phía đối diện.
”
Sau đó bọn họ thấy cô đang khiêng ba chiếc rương đem chúng ném đi, lấy con dao phay từ trên đùi ra trực tiếp lao ra ngoài.
Khí thế mạnh mẽ như quả bom nguyên tử đã được nạp đạn.
“Đi ra.
”
Cổ Y mang theo con dao phay đứng trước cửa siêu thị.
Phía sau cô là đầu của zombie nằm rải rác trên đất.
Cây chổi bị ném xuống đất, một người đàn ông cơ bắp mở cửa siêu thị bước ra ngoài.
“Toàn bộ đều đi ra ngoài.
”
Cổ Y lạnh lùng nhìn gã.
Người đàn ông cơ bắp nhìn cô quay đầu lại nhìn các anh em của mình đang cướp vật tư trong siêu thị.
“Ha ha” cười một tiếng: “Em gái, bên ngoài không an toàn nên quay về nhà tìm của bố mẹ của mình đi.
”
Cổ Y dường như không nghe thấy giơ con dao phay lên, máu đen trên dao chảy dọc theo lưỡi dao.
Cô nói: “Cho các người mười giây buông vật tư xuống và đi ra ngoài.
”
“Ồ! Em gái thật nóng tính, bố mẹ của em đâu?” Người đàn ông cơ bắp không sợ dù sao đối phương còn quá nhỏ.
Gã ta cảm thấy cách tay mình to hơn cô chỉ cần dùng một ngón tay là có thể nhéo đau cô rồi.
Một con dao phay làm bếp mà thôi không đáng để tâm tới.
Dạo này có ai mà không giết zombie? Cháu trai sáu tuổi của gã cũng đã từng giết zombie.
“Mười, chín…”
Cô ngoảnh mặt làm ngơ bắt đầu đếm.