Linh Điền Có Manh Thú Nghịch Thiên Luyện Đan Sư


Cuối cùng, Mộ Dung Trọng Hoa miễn cưỡng thỏa hiệp: “Vậy thì đi cùng nhau đi.”Ba người hàn huyên một hồi, Chiến Vương đứng dậy cáo từ, vừa đi ra khỏi sảnh phụ đã nghe thấy: “Chờ một chút!”Hiên Viên Thương Ca ngoái lại nhìn, trông thấy Thanh Tuyết nháy nháy đôi mắt to sáng ngời, đôi môi đỏ mọng khẽ mở: “Đông Phương Quốc Sư là Đại Tế Ti lần này sao? Nếu ta đi đến núi Tứ Ly có phải sẽ nhìn thấy hắn không?”Hắn sững sờ, vô thức gật đầu.“Ngươi là bạn hắn, có thể chuyển lời của ta cho hắn được không?”Hắn cảm thấy trong lòng khó chịu, nhưng vẫn bình tĩnh đáp: “Có thể.”“Ngươi có thể hỏi hắn, có phải hắn còn có một muội muội hay không? Nếu hắn nghĩ ra điều gì thì hãy đến tìm ta.”Thanh Tuyết đã tìm hiểu sau khi mơ thấy Đông Phương Sóc Nguyệt, biết được người này là cô nhi, được các chủ Tuyền Cơ các nhận làm con nuôi, không có muội muội nhưng có rất nhiều sư muội.Hiên Viên Thương Ca hơi sửng sốt, mang theo vẻ mặt “ta trước giờ chưa từng nghe nói bằng hữu của ta còn có muội muội”, ánh mắt nhìn về phía Thanh Tuyết vô cùng phức tạp, nhưng cũng không hỏi gì: “Được, ta sẽ hỏi.”Thanh Tuyết tiếp tục nhìn Hiên Viên Thương Ca, nhưng không để ý đến ánh mắt phụ thân ở phía sau.

Nếu nàng nhìn thấy, chắc chắn sẽ vô cùng hoảng sợ.Chiến Vương mở cửa sảnh phụ, thình lình thấy một nam tử trẻ tuổi mặc áo gấm màu xanh đen ở bên ngoài, đứng như cắm rễ ở đây, người thẳng tắp.

Mặt của hắn ẩn hiện trong bóng tối, thực sự nhìn không ra, cũng không biết là hắn đã đứng đấy bao lâu.Vừa định hỏi đối phương là ai thì sau lưng Hiên Viên Thương Ca vang lên một giọng nữ trong trẻo, xen lẫn kinh ngạc, nếu nghe kỹ còn cảm nhận được sự lo lắng.“Hiểu Hàn? Sao ngươi lại ra đây?”Hiên Viên Thương Ca sững sờ, là hắn?Trong lúc hắn còn đang ngây người, nam tử trước mặt đã từ từ ngẩng đầu lên, nửa khuôn mặt bị che đậy trong màn đêm hiện ra dưới ánh đèn lồng nhàn nhạt mang vẻ tái nhợt dọa người, khiến người ta nhìn thấy mà không khỏi run lên.Gia Cát Hiểu Hàn mỉm cười nhìn Hiên Viên Thương Ca.

Nụ cười kia như rắn độc trong bóng đêm, xuyên vào lòng người: “Bái kiến Chiến Vương.”Hiên Viên Thương Ca chỉ ngơ ngác một lúc liền hiểu ra tại sao hắn lại có ác cảm với mình, nói: “Gia Cát công tử, muộn như vậy rồi mà ngươi vẫn còn ở Mộ Dung phủ sao?”“Như nhau thôi, muộn như vậy rồi không phải ngài vẫn ở Mộ Dung phủ à? Tại hạ kính mời vương gia đến Gia Cát phủ ngồi một lát.” Lời nói của Gia Cát Hiểu Hàn nghe thì rất thành khẩn, nhưng vẻ mặt lại tràn đầy cảnh giác.


Hắn âm thầm đi đến bên cạnh Thanh Tuyết, kéo tay nàng, dắt nàng ra sau.Trông thấy nàng không phản kháng, sắc mặt Hiên Viên Thương Ca có chút cứng nhắc, nhưng cũng chỉ có thế.

Hắn lạnh lùng nhìn về phía Gia Cát Hiểu Hàn: “Khi nào có thời gian ta sẽ đi.”Chiến Vương nhanh chóng rời đi, bóng lưng cao lớn nhưng lại có vẻ ảm đạm.Thanh Tuyết đỡ bả vai Gia Cát Hiểu Hàn để hắn dựa vào người mình, nâng khuôn mặt nhỏ lên, khẽ oán trách: “Ngươi không biết nghỉ ngơi sao? Lỡ như bệnh căn không dứt thì phải làm sao?”Gia Cát Hiểu Hàn cao hơn nàng rất nhiều, cánh tay của nàng mạnh mẽ lạ kỳ, nhưng hắn không dám dựa hẳn vào, mà chỉ hơi hơi dựa.

Khi cảm nhận được nhiệt độ từ lòng bàn tay nàng, lòng đố kị điên cuồng của hắn mới tiêu tan.Hắn nói: “Ta tỉnh lại thì không thấy nàng đâu, mới ra đây tìm nàng.” Đương nhiên, mấu chốt vẫn là nghe nói Chiến Vương đến tìm nàng.“Ngươi ở bên ngoài bao lâu rồi?” Thanh Tuyết hỏi.Gia Cát Hiểu Hàn chưa từng để Thanh Tuyết phải xấu hổ, trực tiếp nói cho nàng biết: “Ta đã nghe từ chỗ hoa Đằng Lung đến tận bây giờ.”“Quả nhiên là ngươi nghe thấy, chính hắn đã cướp hoa Đằng Lung.” Khó trách vừa rồi Hiểu Hàn lại tức giận như vậy, Thanh Tuyết nhíu mày: “Ngươi định trả thù hắn à?”“Ta không có hứng thú, chỉ cần nàng có được hoa Đằng Lung là đủ rồi.” Huống chi, ta cũng đã trả thù hắn rồi.Vừa rồi, lúc Thanh Tuyết để hắn nắm tay, hắn đã cảm nhận được Chiến Vương tức giận, nhưng cơn tức giận đó nhanh chóng bị hắn đè xuống.Gia Cát Hiểu Hàn không biết vì sao Hiên Viên Thương Ca có thể chịu đựng được, nhưng hắn chắc chắn sẽ không nói cho Thanh Tuyết biết.Lúc này, trong đại sảnh có một tiếng gầm gừ vang lên, hai người kinh ngạc, sắc mặt đột nhiên thay đổi.“Hai người các ngươi không coi ta tồn tại sao?”Mộ Dung Trọng Hoa phẫn nộ, vén tay áo lên muốn đánh Gia Cát Hiểu Hàn một trận.Thanh Tuyết không cam lòng để hắn bị đánh, vội khuyên can: “Cha, đừng đánh mà!”“Bá phụ, ta về nhà trước đây, ngày mai sẽ đến tìm ngài lĩnh giáo!” Gia Cát Hiểu Hàn chắp tay, bỏ trốn mất dạng.Cho dù hắn không bị mất máu quá nhiều thì trong hoàn cảnh bình thường, hắn cũng không thể nào chống lại được đòn đánh của Mộ Dung tướng quân khi nổi giận.


Hắn không phải Chiến Vương, cũng không dám đánh trả.Lúc này, Gia Cát Hiểu Hàn đã về nhà, Thanh Tuyết có chút lo cho hắn, dự định ngày mai sẽ đi ra ngoài mua chút dược liệu bổ huyết cho hắn.

Lần này, nàng không kiềm chế được, về sau nhất định phải chú ý hơn.Nói hết lời, nàng mới đưa phụ thân rời đi, sau khi tắm rửa xong, nàng về lại căn phòng của mình.

Ngửi thấy mùi hoa oải hương không thuộc về mình, nàng có hơi bực bội, trong đầu vô cùng hỗn loạn.Nghĩ đến bệnh tình của Ngọc Giới, nàng liền tiến vào không gian Linh Lung.Bạch Hổ đang nằm ngủ say trên bãi cỏ xanh, nó đã rơi vào trạng thái ngủ đông, nghe nói như vậy sẽ giúp nó sớm trở lại hình người.Nói cách khác, trong thời gian tới, nó sẽ không thể thức dậy.“Tiểu Miêu, sớm biết vậy ta đã không cho ngươi ăn năm mươi viên tinh hạch rồi.


Lần này ngươi sẽ ngủ bao lâu đây? Tám năm chăng? Ngọc Giới mà gặp chuyện gì bất trắc thì ta biết nên làm gì đây?”Thanh Tuyết chọc chọc vào khuôn mặt nhỏ của Bạch Hổ, vuốt ve bộ râu của nó.

Nhưng mà nó vẫn không nhúc nhích, cũng không xù lông.Trái tim Thanh Tuyết trống rỗng, trước kia nó luôn bảo nàng không được gọi nó là Tiểu Miêu, bây giờ nó lại nằm đây không ăn không uống, chỉ ghé người vào bãi cỏ, ngủ một giấc thật say.

Tự dưng lại nhớ những lúc nó nhảy nhót tưng bừng.…Thời gian cấm túc của Mộ Dung Thanh Tuyết còn chưa kết thúc, đã bị bệnh tình của Ngọc Giới làm gián đoạn, nên cũng không ai nói gì về việc bị cấm túc nữa.Mộ Dung Tỏa Đồng dù là đích nữ, là Vương phi thì đã làm sao? Chẳng phải vẫn chưa gả đi ư? Nàng không được Mộ Dung tướng quân sủng ái thì chung quy vẫn chẳng là cái gì.Nói đến cấm túc, vị nhị thiếu bị cấm túc ở Liễu gia cũng đã được giải cấm.Ngày hôm đó, Liễu Hạ Nguyên đi đến phủ Duệ Vương kính cẩn hỏi thăm, mỗi câu nói ngấm ngầm bôi bác Thất tiểu thư Mộ Dung, còn dùng giọng điệu “cùng là ngươi lưu lạc chân trời”.Hôm nay thời tiết tốt, Hiên Viên Minh Duệ mời bằng hữu đến xem hí kịch ở trong vườn.Nghe Liễu Hạ Nguyên oán hận suốt một buổi, không khỏi nhíu mày: “Mộ Dung tướng quân có chín người con, ông ta thích nhất là Mộ Dung Thanh Tuyết nên chiều chuộng nàng ta vô pháp vô thiên.

Cho dù giết thân tỷ, cũng chỉ bị cấm túc mấy ngày, ngươi có biết vì sao không?”Liễu Hạ Nguyên khinh thường nói: “Mộ Dung tướng quân sủng nàng ta, ai dám nói lung tung?”Duệ Vương nghiêm túc hỏi: “Tại sao lại sủng?” Một người bình thường sẽ không thể thiên vị vô cớ như vậy, ngay cả phụ hoàng của hắn cũng không làm như thế.Câu hỏi này thực sự làm khó Liễu Hạ Nguyên: “Ta không biết.”“Hỏi thế gian tình là gì, chỉ dạy người ta thề sống chết bên nhau.” Hiên Viên Minh Duệ đột nhiên đọc thơ: “Mộ Dung tướng quân cả đời này chỉ yêu duy nhất một người, mà người đó chính là mẫu thân của Mộ Dung Thanh Tuyết.


Yêu ai yêu cả đường đi, dù nàng ta có là phế vật hay là thiên tài, ông ta cũng sẽ chiều chuộng nàng ta.

Theo bản vương, người mà ông ta sủng không phải nữ nhi mà là nữ nhân đã chết kia.”Chuyện này, hắn đã biết từ ba năm về trước.Hôm đó, hắn nhận được tín vật đính ước từ trong tay Mộ Dung tướng quân, là “Ngọc bội kỳ lân ôm nhau”.

Sau khi hắn phẫn nộ tìm mẫu phi phàn nàn, mẫu phi mới nói cho hắn biết nguyên nhân.

Lúc này hắn mới hiểu được, hóa ra chân tướng vừa hoang đường, mà vừa đơn giản như vậy.“Mẫu thân Mộ Dung Thanh Tuyết rốt cuộc là ai?” Đây là một điều cấm kỵ, không thể nhắc tới, giọng nói của Liễu Hạ Nguyên bắt đầu nhỏ dần..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận