Lưu Manh Lão Sư

Khi Trần Thiên Minh vể đến nhà thì thấy chị Yến đang xem TV một mình.

"Chị Yến, không giúp em trông của hàng của bố mẹ sao?" Trần Thiên Minh nói.

"Còn không phải vì cậu sao, muộn như vậy mới trở về. Dì kêu chị chờ cậu, chỉ còn phải hâm nóng thức ăn lại cho cậu nữa" Yến tỷ đứng dậy, cặp song phong đầy đặn kia bởi vì động tác của chủ nhân, lại càng có vẻ tăng thêm độ "hoành tráng". Trần Thiên Minh âm thầm nuốt nước miếng, hắn thầm nhớ lại nội y cùng với đồ lót có viền của nàng đêm trước, phía dưới lại bắt đầu dựng lên rồi.

"Thiên Minh, tên quỷ lười này, còn không đứng dậy ăn cơm, còn ngồi ở đó sao" Chị Yến thấy Trần Thiên Minh vẫn cứ ngồi trên ghế salon không thèm đừng dậy, nàng vô cùng tức giận mắng.

Lúc này Trần Thiên Minh làm sao mà dám đi đến đó, bởi vì vừa rồi hắn suy nghĩ miên man, phía dưới đã biến thành một cái lều rồi, hắn làm sao dám "vác" cái lều cao như vậy đi ăn cơm chứ!

"Đứng dậy, đứng dậy ngay" Yến tỷ tức giận, nàng muốn kéo Trần Thiên Minh đứng lên. Đáng tiếc là sức lực của nàng làm sao lớn bằng Trần Thiên Minh, chẳng những nàng không kéo được hắn đứng dậy, mà vô ý nàng còn bị Trần Thiên Minh kéo ngã xuống "cái lều" của hắn.

"Đây là muốn lấy cái mạng nhỏ của ta sao?" Trong lòng Trần Thiên Minh kêu lớn.

"Em buông chị ra, mau đứng dậy ăn cơm, em có nghe không, đứng dậy" Yến tỷ không biết nàng đang ngồi trên địa phương mẫn cảm của Trần Thiên Minh, đã thế lại còn liên tục lắc lắc phong đồn gợi cảm của nàng nữa chứ, điều này quả thật khiến tiểu đệ của Trần Thiên Minh không thể khống chế được.


Phía dưới của Trần Thiên Minh vốn đã cao như cái lều rồi, mà phong đồn của Yến tỷ thì lại liên tục ma sát vào đó, điều này khiến hắn tận hưởng được khoái cảm chưa từng thấy, hai tay không tự chủ được lại ôm lấy eo của Yến tỷ.

Lúc này, Yến tỷ mới cảm giác được phía dưới cứng rắn đã dựng lên, mà mình lại đang ngồi trên bộ phận mẫn cảm của Trần Thiên Minh. Nàng vô cùng ngượng ngùng, vẻ mặt đỏ bừng… không dám loạn động.

Chị Yến không cử động, điều này khiến Trần Thiên Minh có chút mất mát. Hai tay của hắn cũng nhẹ nhàng vuốt ve vòng eo của chị Yến. Chị Yến lúc này cũng đang bị phía dưới cứng rắn của Trần Thiên Minh làm cho tê người, trong lòng bỗng nổi lên khát vọng, địa phương bí ẩn mà hơn hai mươi năm rồi chưa có nam nhân nào chạm vào, một lần chạm này cũng làm ngọn lửa bùng lên. Mặc dù chị Yến bây giờ rất muốn đẩy Trần Thiên Minh ra, nhưng nàng cũng không còn chút khí lực nào, còn nếu nàng muốn chuyển động, thì chỉ cần nhẹ nhàng chuyển động cũng khiến cả người nàng run rẩy, nó gây cho nàng một loại cảm giác vừa sợ lại vừa chờ mong.

Bởi vì không bị chị Yến cản trở, mà bàn tay của Trần Thiên Minh lại rất có lực, do đó động tác lại càng thêm mạnh bạo. Cảm giác bây giờ cón mạnh mẽ hơn cả mười lần so với ban nãy. Hai mắt của Yến tỷ cũng đã khép lại thành một đường, khoái cảm bên dưới khiến nàng cắn nhẹ môi, nhưng mà khoái cảm này cũng khiến nàng không thể không phát ra âm thanh, vì thế thỉnh thoảng lại có âm thanh rên rỉ phát ra từ trong miệng nàng.

"Thiên Minh, nhanh đi ăn cơm" Chị Yến cố cắn răng, sau đó mạnh mẽ đứng lên.

Trần Thiên Minh cũng đầy thất vọng đứng dậy, đi ăn cơm.

Chị Yến trông thấy vẻ mặt đau khổ của Trần Thiên Minh liền nói: "Em trước tiên đi rửa mặt đi, chị đi hâm lại thức ăn đã".

"Chị Yến, em…" Trần Thiên Minh không nói lên lời.


Chị Yến lại nhìn cậu em nhỏ hơn mình một tuổi này, trong lòng xấu hổ muốn chết được. Cũng không biết từ lúc nào, nàng đã thích người em này rồi, nếu không thì làm sao hết ca làm nàng lại chạy đến nhà hắn chứ.

"Chị, chị mệt sao?" Trần Thiên Minh vừa nuốt thức ăn vừa nhìn chị Yến hỏi.

"Không sao. Vì cậu, chị có mệt hơn cũng được" Chị Yến nói.

Trần Thiên Minh vô cùng cảm động nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của chị nói: "Chị, chị vì sao lại tốt với em như vậy?

"Ai bảo cậu là em của chị? Ngốc! Ăn nhanh đi. Đồ ăn nguội bây giờ" Chị Yến lại thúc giục.

"Chị, chị nói bây giờ cách tốt nhất để kiếm tiền là làm gì?" Trần Thiên Minh vô tình hỏi. Bởi vì hắn bây giờ rất muốn trở lên mạnh mẽ, mà chỉ có mạnh mẽ hơn mới khiến người khác không thể coi thường mình, mới có thể khiến cho tên tiểu nhân Diệp Đại Vĩ kia không khi dễ được mình. Mà cách chủ yếu để mạnh mẽ, đó chính là tiền.

"Bài bạc!" Chị Yến đang xem phim "Thần bài", "Cậu xem Châu Nhuận Phát kia, chỉ một lúc đã kiếm được hơn chục triệu rồi".


Chị Yến không nghĩ đến, chỉ vì một câu nói của nàng, đã hoàn toàn làm thay đổi Trần Thiên Minh. Bởi vì dạo này không có việc gì làm, Trần Thiên Minh thường cùng đám học trò chơi trò chơi, hắn đã phát hiện ra mình thật sự muốn ăn là ăn được, hơn nữa còn có được khả năng nghe xúc xắc nữa.

Buổi tối, Trần Thiên Minh sau khi ăn xong cơm chiều, hắn liền đi tới song bạc "Thiên Đường" lớn nhất thành phố, "Thiên Đường" này chính là một trong những song bạc ngầm của thành phố, nghe nói một ngày có thể kiếm được vài triệu. Cho nên hôm nay Trần Thiên Minh đã chuẩn bị tốt, hắn mang theo tất cả lương tháng là khoảng một ngàn đồng cùng một cái túi tài liệu đến sòng bạc, chuẩn bị tối nay kiếm một khoản rồi về.

Chị Yến cũng nói đánh bạc là cách kiếm tiền dễ nhất, bằng vào bản lĩnh của mình, chắc là không có vấn đề gì. Cũng vì sợ người khác nhận ra mình, Trần Thiên Minh đã vuốt tóc cao lên, trên mặt thì đeo kính đen, cái kính này hắn mua lúc chiều nay. Nó có thể che khuất một phần ba khuôn mặt của Trần Thiên Minh, phỏng chừng là người quen cũng khó mà nhận ra được.

Bởi vì Trần Thiên Minh là khuôn mặt mới, vì thế phải tốn chút công sức mới vào được. Chẳng qua là song bạc bây giờ cũng không còn sợ như trước, bọn họ đã giao phí bảo vệ cho sở cảnh sát rồi, vì thế sẽ không có người nào tới bắt. Mà nếu như có chuyện, chính bọn họ cũng có thể giải quyết được. Chỉ sợ người không đến, chứ không sợ ngươi tiến vào.

Trần Thiên Minh tiến vào "Thiên Đường", hắn phát hiện ra bên ngoài vô cùng yên tĩnh, bên trong thì lại vô cùng náo nhiệt, có thể vì bên trong có thiết bị cách âm quá tốt. Bên trong có mấy dãy bàn song song có thứ tự, quanh mỗi bàn đều đang chật kín người, có người chơi lớn, có người lại chọn nhỏ, có người chơi 21 điểm. Tất cả đều đang điên cuống gào thét.

Trần Thiên Minh đã từng đến loại địa phương này một lần, khi đó hắn đến cùng bạn, chẳng qua lần đó là đi xem, còn bạn thì chơi, cho nên hắn cũng ít nhiều biết được cách chơi. Hắn cũng biết hôm nay mình mang đến khá ít tiền, một lần cũng không thể thua được, mà ở đây đánh cược thường bồi gấp ba, đấy chính là điều hắn muốn, tốc chiến tốc thắng, sau đó nhanh chóng rời đi, tránh bị người của song bạc gây khó dễ.

Trần Thiên Minh cầm mộtt ngàn đồng trong tay ném xuống

Một ngàn thành ba ngàn, ba ngàn thành chín ngàn, chín ngàn thành hai mươi bảy ngàn, Trần Thiên Minh vận Hương Ba Công lên, mỗi lần đều đặt rất chuẩn, chỉ trong chốc lát, hắn đã có gần năm mươi vạn. Trần Thiên Minh cũng không dám quá điên cuồng, có khi thua một chút nhỏ, có khi thắng lại vài lần, nếu ngươi luôn luôn thắng, không cần đến năm phút, sòng bạc sẽ mời ngươi ra ngoài ngay.

"Ba mươi vạn, đặt nhỏ" Trần Thiên Minh vừa đẩy tiền ra vừa nói.


Nhà cái cũng cảm thấy có chút sợ, tiểu tử này rất tà môn, đêm nay hắn hầu như là thắng, tuy rằng có khi thua, chỉ là thua có một hai ngàn, thắng thì toàn mười vạn tám vạn, nếu cứ như vậy mà nói, đêm nay quả thật thắng lớn. Chẳng lẽ hắn vận khí lại tốt như vậy, nhà cái cũng có điểm hoài nghi nghĩ.

"1, 2, 3. Nhỏ" Lại có hai đống tiền đặt trước mặt Trần Thiên Minh. Nhìn một chút, đã là hơn một trăm vạn rồi, lần này đặt hắn sẽ thua mười vạn, sau đó sẽ chạy lấy người. Trần Thiên Minh âm thầm nghĩ.

Trần Thiên Minh sau khi vừa thua mười vạn, còn đang định chạy lấy người. Bên cạnh liền có người làm ầm lên

"Đại Ngưu, anh cho tôi mượn năm vạn đi, mai mẹ tôi có cuộc phẫu thuật"Một tên thanh niên gầy gò đứng cạnh một tên trung niên dáng vẻ an nhàn nói.

"Nếu ngươi vay tiền để đánh bạc trong này, tốt xấu gì ta cũng cho vay, chỉ là ngươi muốn vay tiền để ra ngoài, đó là không được, chúng ta không có quy cũ này"Tên trung niên vẻ mặt rất khinh thường, cái gì mà mẹ già, để cho bà ta đi sớm một chút là tốt.

"Ông cho tôi vay năm vạn, tôi bán mạng mình cho ông, được không? Mẹ ta thật sự ngày mai có cuộc phẫu thuật, nếu như không có tiền, bà có thể sẽ chết" Tên thanh niên kia rất khẩn trương, thiếu chút nữa muốn khóc thành tiếng.

"Không được, ta nói Lâm Quốc ngươi hôm nay không đánh bạc sao? Không thắng sao?" Đại Ngưu nói.

"Không có, ta hôm nay mang theo một vạn, vốn định thắng thì đem tiền cho mẹ phẫu thuật, đáng tiếc là bây giờ đã thua sạch" Lâm Quốc lắc lắc đầu, nghĩ tới tiền mượn huynh đệ lại thua sạch, hắn không biết phải làm sao nữa. Còn một ngày, vốn có một vạn. Vốn định đến sòng bạc xem có thể lời được bốn vạn không, đáng tiếc bây giờ lại thua trắng.

"Nói vậy thì ta lại càng không thể cho mượn, muốn thắng tiền của ta mà không thắng được, bây giờ ta lại cho ngươi mượn tiền, vậy hóa ra đầu của ta bị mốc chắc. Ngươi đi đi" Đại Ngưu lắc lắc đầu, hắn không cho Lâm Quốc mượn tiền.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận