Editor: Tịnh Vũ
(Cùng sự giúp đỡ của những editor khác)
Hiên Nhị nhanh chóng lấy một ít máu trên người Băng kỳ lân hòa với nước lễ tuyền trong ngọc quyết rồi cho Hiên Viên Lăng uống.
Hiên Viên Lăng nhanh chóng phun ra máu đen, trong vũng máu có một con sâu to bằng ngón tay cái đang yếu ớt ngọ nguậy, có lẽ vì nhiệt độ trong tuyết quá thấp, chỉ chốc lát liền cứng đờ không động đậy nữa.
Hiên Nhị giơ kiếm lên chém xuống, con sâu kia lập tức trở thành một đống nát vụn.
Vệt đỏ dưới mắt trái của Hiên Viên Lăng dần dần biến mất bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, chỉ trong khoảnh khắc, trên gương mặt tuấn mỹ kia đã không còn dấu vết nào. Cùng với vết thương ở lưng hắn, cũng vì ngâm trong ôn tuyền mà đang dần khép lại.
"Nước này có tác dụng chữa thương nữa à?"
Hiên Viên Lăng có chút ngạc nhiên, sau đó cong môi cười một tiếng, ánh mắt hắn quét qua bóng người mảnh khảnh kia, xem ra chuyến đi núi tuyết này thật không uổng phí.
Hiên Lục với Hiên Nhất cũng dùng ôn tuyền xử lý sơ qua vết thương, Hiên Nhị đang quan sát địa hình, tìm xem có đường tắt nào có thể rời khỏi đáy vực hay không.
Lục Ly đi tới một đầu của ôn tuyền, định xử lý sơ qua vết thương ở đầu vai và cổ tay, làn nước ấm áp chảy qua da thịt, nhưng trên vết thương lại không hề có chút biến hóa nào, vẫn sâu cạn không đồng nhất.
Hiên Viên Lăng bước đến gần, nhìn vết thương dữ tợn trên nước da trắng ngọc, hắn khẽ nhíu mày, nghi ngờ nơi đáy mắt chỉ chợt lóe rồi biến mất.
"Nước này không có tác dụng đối với vết thương của ta."
Lục Ly cũng thấy hơi khó hiểu, nhưng không để ý nhiều.
"Chuyện này không nên nói với bất kỳ ai."
Hiên Viên Lăng khẽ nói, trên mặt lại có phần nghiêm trọng.
Lục Ly gật đầu.
Hiên Nhị ở xa tìm được một con đường gần đó, cũng không phải ra ngoài thông qua núi tuyết, mà có thể trực tiếp đi lên đỉnh núi tuyết.
Hiên Viên Lăng suy nghĩ một lúc, nâng mắt nhìn gương mặt Lục Ly vì mất máu mà có phần tái nhợt, liền quyết định đi lên đỉnh núi dọc theo con đường nhỏ.
Bởi vì sức lực trong cơ thể Hiên Viên Lăng gần như khôi phục hoàn toàn, nên trên đường bọn họ cũng không dừng lại quá lâu. Đi dọc theo đường nhỏ ước chừng khoảng một giờ, liền đến đỉnh núi lần nữa.
Sắc trời dần dần chuyển tối, gió thổi qua đỉnh núi càng mãnh liệt hơn, nếu không phải mấy người đều có nội lực, sợ rằng sẽ ngã xuống mặt băng.
Lục Ly vừa mới tới đỉnh núi, liền cảm giác được một cánh tay mạnh mẽ ôm ngang hông, như đỡ cả người mình, nghĩ đến chặng đường xuống núi e rằng sẽ càng khó khăn, hơn nữa do lúc trước mất máu, thân thể này cũng bắt đầu có cảm giác mệt mỏi, thế nên không mở miệng từ chối. Mà Hiên Viên Lăng thấy nàng hiếm khi dịu ngoan như vậy, nụ cười khẽ lướt qua bên môi, đáy mắt hiện lên nhàn nhạt hài lòng.
Hiên Nhị vẫn luôn đi đằng trước đột nhiên trở nên cảnh giác, rút bội kiếm ra cầm chặt trong tay, dừng lại, không nhúc nhích nhìn về phía trước.
"A! Sao ở đây lại có ánh lửa được?"
Hiên Nhất đi đằng sau khẽ kêu thành tiếng, gương mặt kinh ngạc nhìn ngọn lửa màu đỏ phía trước, trong con đường tối tăm, nổi bật trên nền tuyết trắng ngần, là một ngọn lửa đỏ chói mắt.
Lục Ly trông thấy cũng hết sức ngạc nhiên, bỗng nhớ tới lời nhắc nhở của lão bản phòng trọ bên núi tuyết lúc trước, nếu thấy ánh lửa nhất định phải cẩn thận.
"Đó không phải là lửa." Hiên Viên Lăng trầm giọng nói, "Đó là cáo đen, chất lỏng phun ra trong miệng cáo đen có kịch độc, nhất định phải cẩn thận."
"Cáo đen?!" Hiên Nhất càng nghe càng kinh ngạc, trên Hoa Tuyết sơn này lại có cáo đen. Phải biết rằng cáo đen là loài động vật hiếm thấy, nghe nói toàn thân chứa kịch độc, nhưng mật cáo lại là thứ vô cùng bổ dưỡng, rất nhiều người mong muốn nhưng cũng không tìm được. Hơn nữa loài cáo đen này lại vô cùng hiểu tính người, tính tình xảo quyệt thất thường, một khi biết có người muốn săn giết, sẽ nhanh chóng chạy trốn.
Lục Ly nhìn "ngọn lửa" tròn tròn kia nhún nhảy tới gần, trong lòng có phần sáng tỏ. Thì ra lão bản phòng trọ cũng không biết thứ giống như ánh lửa này thật ra là cáo đen, chỉ vì có kịch độc, cho nên mới được xem thành thứ nguy hiểm.
Hiên Nhị nâng kiếm trong tay chém về phía cáo đen đỏ rực, cáo đen trợn to hai mắt nhanh nhẹn tránh khỏi, rồi cong người chạy như bay về phía Lục Ly.
Ánh mắt Hiên Viên Lăng lạnh lẽo, tay trái bên dưới khẽ lật, mang theo tiếng gió mạnh mẽ, vừa định ra tay, lại nghe Lục Ly nói: "Đừng giết nó."
Lục Ly tránh khỏi cánh tay ôm hông mình, đi về phía trước một bước, cáo đen kia lại giống như hiểu được ý nàng, nhẹ nhàng nhảy một cái, liền nhảy lên vai nàng.
Lục Ly vuốt đám lông đỏ trơn mượt mềm mại, ôm cáo đen ra trước mặt, thấy cặp mắt to tròn kia trợn lên nhìn nàng, cái đầu nhỏ nghiêng về một bên, cái đuôi dài ở sau lưng lượn qua lượn lại, có phần lấy lòng.
Những người khác thấy vậy đều có chút giật mình, không hiểu vì sao Lục Ly lại thích trêu chọc con cáo đen này.
Hiên Nhất nhìn thấy dáng điệu thân mật của Lục Ly cùng cáo đen kia, trong đầu suy ngẫm nữ nhân này bình thường biểu hiện lãnh khốc cũng có một mặt dịu dàng như vậy.
" Ừ, cảm giác lớp lông này không tệ, cũng có thể làm một cái áo choàng."
Trong mắt Lục Ly mang theo mấy phần đùa giỡn, khẽ cười.
Ánh mắt cáo đen kia chuyển động qua lại, nhe ra hai chiếc răng nhọn quơ quơ trước mặt, cúi đầu cắn một cái lên đầu ngón tay đang ôm nó, trong nháy mắt máu tươi liền chảy ra.
Hiên Nhất hoảng sợ kêu lên, chỉ thấy bóng người trước mắt chợt lóe, Hiên Viên Lăng đã nhanh chóng lao đến, cả người tản ra sát ý, một chưởng đánh về phía con cáo đen kia.
"Đừng giết nó." Mở miệng nói ra lời giống như ban nãy, Lục Ly cũng vô cùng kinh ngạc, thân hình nhảy lên, tránh sang một bên.
"Ô ô..."
Cáo đen nhỏ kia dường như không biết mình mắc lỗi gì, cả người cuộn tròn ở trên cổ Lục Ly, đầu lông xù chôn vào giữa vạt áo trước ngực nàng, cái đuôi dài không kịp co lên ở bên ngoài run rẩy.
"Ta không sao."
Lục Ly vuốt đám lông đuôi vì sợ hãi mà dựng lên của cáo đen, nhẹ giọng nói.
Thân thể này dường như có vẻ hơi khác biệt so với người thường. Đầu tiên là Hiên Viên Lăng vốn dĩ dễ dàng bị máu kích động, nhưng sau khi tự hút máu mình lại không có phản ứng nào, sau đó là nước suối có tác dụng chữa thương kia, lại hoàn toàn không có khả năng chữa trị đối với vết thương của mình, bây giờ đến cả kịch độc trong miệng cáo đen, ngón tay bị cắn của mình cũng không trúng độc, thân thể này, rốt cuộc cất giấu bí mật gì? Có phải tên "Chủ tử" sau màn cũng biết hay không?
Những người xung quanh cũng vô cùng kinh ngạc, Hiên Nhất nghi ngờ mở miệng: "Chẳng lẽ đây không phải là cáo đen?"
Hiên Viên Lăng lại không trả lời, ngược lại lạnh lùng nhìn cục tròn giả chết ôm lấy cổ Lục Ly kia, "Xuống!"
Cáo đen dường như rất sợ bộ dáng lạnh lùng này của Hiên Viên Lăng, nhưng trực giác mẫn cảm trời sinh nói với nó, chỉ cần có được sự đồng ý của Lục Ly thì có thể trốn qua một kiếp này. Vì vậy không chỉ không trốn, ngược lại cả người luồn vào trong cổ áo Lục Ly, hận không thể đem toàn bộ cơ thể giấu tốt.
Lục Ly đối với động vật nhỏ hiểu tính người này lại thấy hơi hứng thú, kiếp trước cũng như vậy, so với loài người âm hiểm xảo trá, tâm tư động vật đơn thuần ngược lại càng dễ khiến nàng thích gần gũi hơn. Dẫu sao, đối với động vật mà nói, bọn nó sẽ trung thành với người mà mình đã nhận định, vĩnh viễn cũng sẽ không phản bội.
"Giữ lại nó đi."
Lục Ly khẽ cười nhìn mặt lạnh Hiên Viên Lăng, sau đó khẽ kéo cáo đen trên cổ ra ôm vào ngực.
Sắc mặt Hiên Viên Lăng thoáng đen, "Không được, " hơi ngừng lại, rồi nói: "Nó là con đực."
Lục Ly sững sốt hồi lâu, mới ý thức được dường như Hiên Viên Lăng đang ăn giấm chua cáo nhỏ, không nhịn được bật cười, lại nhìn về phía ba thị vệ đứng ở một bên kia, đều đang nhịn đến đỏ mặt, muốn cười lại không dám cười, mỗi người chỉ đành liều mạng dời tầm mắt, bộ dáng tỏ vẻ cái gì ta cũng không biết.
Lục Ly nhẹ bước đến gần bên người Hiên Viên Lăng, nàng khẽ cười nói: "Nếu không đi nữa thì trời sẽ tối."
Hiên Viên Lăng thấy vậy cuối cùng cũng có mấy phần hài lòng, dang tay ôm vòng eo mảnh khảnh của nàng như cũ, lại lạnh lùng nhìn con cáo đen nào đó đang thoải mái híp mắt, lúc này mới cất bước xuống núi.
------ đôi lời bên ngoài------
Sủng vật cáo nhỏ ra sân nha~
Lại nói, nó còn có rất nhiều phân diễn nha~
-------------------------------------------------------------------------
Chúc mọi người năm mới bình an vui vẻ nhé