Mất Hồn Ca Từ


Thình thịch, thình thịch, thình thịch.
Trái tim Đào Từ sắp bật ra khỏi cổ họng, cả khuôn mặt xấu hổ của cậu đỏ hơn quả cà chua gấp trăm lần như thể nó sẽ chảy máu bất cứ lúc nào.
Cậu không biết mình bị làm sao, thật sự lại làm chuyện lén lút như vậy, điều khủng khiếp là Qua Duệ đột nhiên tỉnh dậy vào lúc này.
Hay là anh ấy không say gì cả?
Nhất thời trong lòng rối rắm, cậu mới chậm rãi di chuyển, môi vẫn áp ở trên miệng Qua Duệ.
Khi cậu kịp phản ứng bỗng nhiên lui về sau, cố gắng tìm một cái lỗ để đi vào, ánh mắt Qua Duệ chìm xuống, anh vươn tay Đào Từ xuống, đôi mắt sâu thẳm nhìn cậu không chớp.
Anh nhẹ giọng hỏi: "Em có yêu anh không?"
Hai người chỉ cách nhau chưa tới một gang tay, sức nóng mà anh tỏa ra khi nói chuyện phảng phất mùi rượu nhẹ, giọng nói khàn khàn mang theo vẻ gợi cảm khó tả.
Đào Từ ngốc nghếch không biết nên phản ứng như thế nào, nhìn đôi môi đỏ tươi của anh, chỉ cảm thấy có 10.000 con kiến ​​đang bò khắp trái tim, ngứa ngáy, giòn tan, có chút đau đớn không giải thích được.
Qua Duệ lại khẽ hỏi: "Em có yêu anh không?"
Như bị thôi miên, khiến người ta bất giác nói ra tất cả sự thật, Đào Từ lẩm bẩm trả lời: "Yêu..."
Vừa dứt lời, Qua Duệ liền hôn cậu, đôi môi nóng bỏng mút lấy cậu, sau đó cạy mở hàm răng quấn lấy chiếc lưỡi đang luống cuống của cậu, gần như cướp đoạt một cách thô bạo và tàn bạo.
Bộ não Đào Từ trống rỗng trong một thời gian dài, cậu thực sự cảm nhận được nhiệt độ từ cơ thể Qua Duệ, cậu mới tin rằng tất cả những điều này không phải là một giấc mơ.
Nhưng cậu vẫn cảm thấy choáng váng, không biết từ khi nào động tác của Qua Duệ trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, nụ hôn khiến cậu rất thoải mái, cũng không nhịn được đáp lại anh.
Phản ứng xanh rờn của cậu khiến Qua Duệ đình trệ một hồi, anh kéo Đào Từ xuống giường lật người đè cậu tiếp tục hôn, cho đến khi hai người hôn đến khi môi tê rần, toàn thân nóng bừng sắp ngạt thở mới buông cậu ra, mặt vùi vào cổ cậu thở hổn hển.
Đào Từ không nhúc nhích mặc anh ôm, nghe tiếng thở gấp gáp giữa mình và Qua Duệ, có chút ngượng ngùng và có những đợt dịu dàng trong lồng ngực, cậu nhìn trần nhà với một nụ cười âm thầm.
Qua Duệ hôn cậu...
Qua Duệ hôn cậu...
Đào Từ kiên nhẫn và căng thẳng chờ Qua Duệ nói gì đó, nhưng thật lâu sau anh vẫn không nói.
Cậu ngập ngừng gọi tên anh, đáp lại cậu là tiếng thở dài đều đều của Qua Duệ.
Anh ấy đã ngủ thiếp đi.

Đào Từ bật cười, lưu luyến không rời ôm anh nằm trong chốc lát, cho đến khi buồn ngủ cậu mới vào phòng tắm lấy khăn ướt lau người cho Qua Duệ, tự mình đi tắm một chút rồi sau đó trở lại bên người Qua Duệ, cùng anh ngủ một chỗ thật say.
Đào Từ đã có một giấc mơ đẹp.
Cậu mơ thấy mình và Qua Duệ đang ngồi trong vườn nhà Qua Duệ, mảng xanh trong vườn đầy hoa rực rỡ, bầu trời rất xanh trong xanh, họ đang ngồi trên chiếc bàn ăn màu trắng phủ khăn trải bàn ca rô.

Qua Duệ vừa uống cà phê vừa soạn nhạc, cậu ngồi đối diện đọc sách bánh ngọt.

ngôn tình hay
Làn gió lướt qua gương mặt, Qua Duệ ngẩng đầu dịu dàng nhìn cậu hỏi: "Từ Từ, hôm nay ăn cái gì vậy?"
Trong giấc mơ, giọng nói của anh có chút mơ hồ và sai lệch, Đào Từ cũng vậy, "Anh muốn ăn gì?"
"Em làm cái gì anh liền ăn cái đó."
Khi họ đang nói chuyện, bầu trời trong xanh đột nhiên đổ mưa nặng hạt.
Qua Duệ kéo cậu chạy vào phòng, nhưng lại cởi áo khoác trên người che lên đầu 2 người như kịch bản thần tượng.
Trời mưa và họ đang chạy và chạy....
Đào Từ cười và tỉnh giấc.
Khi cậu đang dụi mắt ngơ ngác, một giọng nói tươi cười đột nhiên vang lên bên tai cậu, "Em có một giấc mơ đẹp?"
Đào Từ giật mình tỉnh giấc ngay lập tức, sững sờ nhìn Qua Duệ đang nằm bên cạnh.
Đôi mắt lồi của cậu có chút giống như một chú cún con, Qua Duệ không nhịn được cúi người hôn lên khóe miệng cậu, sau đó không ngạc nhiên khi nhìn thấy mặt cậu nhanh chóng đỏ lên, anh cười nói: "Buổi sáng."
"Chào buổi sáng..."
Đào Từ vẫn còn hơi sững sờ, tối hôm qua trước khi đi ngủ còn nghĩ tới hôm nay tỉnh lại sẽ đối mặt với Qua Duệ như thế nào, trong đầu đã mô phỏng các tình huống khác nhau, nhưng cậu chưa từng nghĩ Qua Duệ sẽ bình tĩnh như vậy.
Anh ấy...có thực sự tỉnh táo không?
"Anh có hai tiếng nữa để ghi chương trình trên TV, bây giờ anh chuẩn bị đi tắm..." Qua Duệ vén chăn bông xuống giường, quay đầu nhìn Đào Từ vẫn còn đang rối như tơ vò.


Cong khóe môi cố ý dụ dỗ, "Em có muốn tắm cùng nhau không?"
Đào Từ đỏ mặt và lắc đầu.
“Vậy quên đi.” Qua Duệ nhún vai, trên mặt lộ ra vẻ tiếc nuối.
Trong phòng tắm vang lên tiếng nước và trong đầu Đào Từ một mảnh lộn xộn.
Vừa rồi Qua Duệ có phải đang trêu chọc cậu không?
Ý của anh ấy là gì?!
Bụng Đào Từ ục ục kêu lên, nhìn đồng hồ đã 12 giờ trưa mới nhớ tới Qua Duệ còn chưa ăn gì, tạm thời nhịn không được nghĩ nữa lấy điện thoại gọi bữa ăn.
Ngồi đối mặt với Qua Duệ, Qua Duệ vừa ăn đồ ăn vừa xem lịch trình mấy ngày tới, Đào Từ nhìn anh không khỏi nghĩ đến giấc mơ kia.
Trong lúc ngẩn ngơ, Quả Duệ đột nhiên ngẩng đầu cười với cậu.
Đào Từ khẽ giật mình, nụ cười trên mặt Qua Duệ càng tăng lên, duỗi tay lấy khăn ăn lau khóe miệng cậu, "Làm sao ăn cũng giống như trẻ con."
Ánh mắt và giọng điệu của anh quá dịu dàng, động tác cũng mơ hồ, Đào Từ không thể không hỏi anh có thích mình không.
Khi lời nói ra đến môi, cậu vẫn còn do dự.
Người ta nói rằng hy vọng càng lớn và thất vọng càng lớn, hãy để ước mơ của cậu kéo dài lâu thêm một chút.
Hai tiếng sau, Đào Từ đứng cùng Thường Dục trong trường quay của đài truyền hình KEE, từ xa nhìn Qua Duệ trò chuyện cười nói với người chủ trì.
Bọn họ đều là người của làng giải trí, hôm qua Thường Dục say như vậy, nhưng hôm nay lại không có chút nào mệt mỏi, ngược lại Đào Từ không khỏi ngáp vài cái.
Thường Dục cười hỏi cậu: " Cậu tối hôm qua bị Qua Duệ giày vò phải không?"
Giày vò.....
Mặt Đào Từ nóng lên, cậu giả bộ ngớ người, "Không phải, anh ấy ngủ khá thành thật."
Thường Dục chớp chớp mắt thực ra hắn vốn căn bản không có ý gì khác, nhìn bộ dạng của Đào Từ mới không khỏi hiểu sai.
Đào Từ bị ánh mắt thâm ý của hắn nhìn có chút không được tự nhiên.

Thường Dục vỗ vỗ đầu cậu, cười nói: "Nếu như cậu cảm thấy buồn ngủ, trở về khách sạn ngủ đi."
Đào Từ lắc đầu, "Qua Duệ bảo tôi chờ anh ấy cùng nhau ăn cơm..."
Di động của Thường Dục vang lên, hắn liếc nhìn tên người gọi, nói: "Xem ra cậu ta không thể ăn cơm cùng cậu rồi."
Người gọi đến là Khang Tương Ngôn, cô ấy nói do điện thoại của Qua Duệ đã tắt nên cô ấy nhờ Thường Dục nói giúp, cô ấy đã đặt một chỗ trong một nhà hàng nước Pháp và hy vọng Qua Thiên Vương sẽ ăn tối cùng nhau và tối nay cô ấy sẽ đáp chuyến bay về thành phố Y.
Đào Từ nghĩ thầm, Qua Duệ cùng cậu nói cùng nhau ăn cơm đầu tiên, anh nhất định sẽ không đổi ý, anh sẽ không...
Khi chương trình đang nghỉ giải lao, Thường Dục nói với Qua Duệ về cuộc gọi của Khang Tương Ngữ, Qua Duệ liền gọi lại cho cô, nói rằng anh sẽ đến đúng giờ.
Đào Từ có cảm giác như cậu rơi mạnh từ độ cao lớn.
Qua Duệ nói: "Xin lỗi Đào Từ, anh không thể cùng em đi ăn cơm..."
“Không sao đâu.” Đào Từ làm ánh mắt của mình lộ ra vẻ bình tĩnh.
Qua Duệ nhìn cậu trầm ngâm vài giây, sau đó quay đầu nói với Thường Dục, " hay là như này, mày cùng cậu ấy ăn cơm."
"Không cần..."
Thường Dục cười cười, nghênh ngang duỗi cánh tay phải ôm lấy bờ vai của cậu, "Tại sao không cho tôi mặt mũi như vậy? Tôi hiếm khi cùng người ta ăn một mình."
Qua Duệ nhàn nhạt liếc nhìn trên cánh tay trên vai Đào Từ, sau đó với Đào Từ nói: "Đi, nhớ kỹ g.i.ế.t hắn thật nặng."
"Ồ..."
Đương nhiên, Đào Từ sẽ không thực sự g.i.ế.t chết Thường Dục và cậu không có cảm giác ngon miệng, cậu theo Thường Dục đến nhà hàng, đặt một bữa ăn do đầu bếp giới thiệu và bắt đầu uống nước.
Cậu đã có thói quen này từ khi còn là một đứa trẻ, cậu sẽ uống nước trong tiềm thức một khi cậu thấy khó chịu và cáu kỉnh.
“Đang suy nghĩ gì vậy?” Thường Dục một tay chống cằm, hứng thú nhìn cậu.
"Không có gì..." Đào Từ trả lời, lại uống cạn, không nhịn được ngẩng đầu hỏi: "Thường đại ca, Khang tiểu thư và Qua Duệ có quan hệ rất tốt sao?"
“Ừ, tốt lắm.” Thường Dục mơ hồ cười.
Đào Từ kiên trì hỏi: " Khang tiểu thư có phải là thích Qua Duệ không?"
“Cậu cũng nhìn ra được?” Thường Dục vẫn cười “Chẳng trách cô ấy luôn luôn rất thẳng thắn trước mặt cậu ta, cũng không biết che giấu như thế nào.”
Quả nhiên, Đào Từ hít một hơi thật sâu, "Qua Duệ thì sao? Anh ấy cũng thích Khang tiểu thư?"
“Đương nhiên, cô ấy xinh đẹp, nhân cách tốt, lại có tiền trong nhà, đàn ông nào mà không thích.” Thường Dục vờ như không nhìn thấy mặt Đào Từ tái nhợt, nói tiếp: “ Cậu ta nói trên đời này thích nhất nữ nhân chính là cô ấy."
Thích nhất...
Đào Từ vô thức xoắn gấp khăn ăn, "Thế nhưng, anh ấy không phải...không phải là..."

Trước mặt mọi người, cậu không dễ dàng nói ra từ "GAY", nhưng Thường Dục đã nhanh chóng phản ứng lại, nhướng mày phản bác: "Thế thì sao? Cậu chưa từng nghe đến từ tách ra thẳng sao?"
Mặc dù Đào Từ chưa từng bước vào giới đồng tính, cũng không có bạn bè giao tiếp với nhau như vậy, nhưng cậu đã lén đọc rất nhiều sách trong lĩnh vực đó cậu đương nhiên hiểu được ý tứ của Thường Dục.
Cậu kinh ngạc nhìn chằm chằm "Ý anh là...!anh ấy song tính?"
Thường Dục phun.

Đứa nhỏ này, đôi khi trông hơi ngốc nghếch, đôi khi thật nhạy cảm....
Cuối cùng vẫn không đành lòng nhìn Đào Từ bộ dạng như trên trời rơi xuống, nói thật:" Cậu ta không phải đâu, cậu ta chỉ thích con trai.

Tôi chắc chắn 100% điều này."
"thật?"
"thật."
Đào Từ thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhìn động tác uống nước uyển chuyển của Thường Dục, nhớ tới Qua Duệ nói hắn từng là lưu manh, có chút không thể tưởng tượng được hắn lúc đó như thế nào.
" Anh thật sự là mối tình đầu của anh ấy?"
Đề tài của cậu chuyển quá nhanh, Thường Dục suýt chút nữa bị nước làm cho sặc chết, lau vết nước trên miệng, sờ sờ cằm hỏi: "Không giống sao?"
Đào Từ nói thật: "Không giống..."
"Tại sao lại không giống?"
"Tôi cũng không biết..."
Thường Dục cười cười, nghĩ đến quá khứ vẻ mặt có chút buồn bực, "Tôi hiện tại cũng có chút nghi hoặc, tôi và cậu ta có phải thật sự cùng nhau không, cảm giác như là kiếp trước chuyện..."
Đào Từ không muốn nhìn bát quái như vậy, nhưng cậu muốn biết mọi thứ về Qua Duệ, "Tại sao hai người lại chia tay?"
"Cậu cảm thấy thế nào?" Thường Dục hỏi lại.
Đào Từ thuận miệng suy đoán, "Tính cách không hợp?"
Thường Dục cười lớn, "Nếu như chúng ta tính cách không hợp, sau khi chia tay còn có thể làm bạn được không?"
"Cũng đúng, vậy thì tại sao?"
"Bởi vì..." Thường Dục chớp mắt, "Bởi vì cậu ta là 1, tôi cũng thế.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận