Mạt Thế Đến Cũng Không Sợ Tích Trữ Lương Thực Trước Rồi Đến Súng


Mà cô lại cầm chăn bông đứng trước cửa phòng chứa đồ.

Dù sao thì nhà cậu mợ đã nuôi nấng cô, nên chuyện nhường phòng lớn cho bọn họ hẳn là việc nên làm.

Người lớn đều nói như vậy, bảo cô phải luôn biết cảm ơn, không thể làm sói mắt trắng.

Cô bắt đầu học cách giúp mợ làm việc nhà vì sợ người khác sẽ không cần mình.

Sau này, việc nhà, nấu nướng, dọn dẹp giặt giũ đều đổ dồn lên vai cô, còn đôi bàn tay của mợ cô thì mập mạp trắng nõn vì được bảo dưỡng tốt.

Mỗi khi cô lén khóc thầm thì cậu của cô sẽ mang một chiếc bánh kem nhỏ về cho cô ăn.

Sau đó dịu dàng an ủi cô.

“A Vưu, cháu phải biết ơn nhà cậu, tuy rằng tính tình của mợ cùng anh chị họ không tốt lắm nhưng bọn họ không phải người xấu.

Chúng ta là người một nhà, cậu nuôi cháu là chuyện hiển nhiên, cho nên A Vưu cũng phải biết nghe lời, được không?”
Khi đó Khương Vưu không hề biết rằng không có chuyện nhà cậu nuôi mình.

Bởi vì cả nhà cậu mợ đều trông chờ vào tiền bồi thường từ cha mẹ cô.


Bọn họ mới thực sự là kẻ ăn bám!
Cảnh tượng trước mắt chính là lúc sau khi cô vừa thi đậu đại học thì cậu mợ của cô cùng nhau thuyết phục cô kết hôn với con trai của ông chủ.

Nhưng cuối cùng kế hoạch của bọn họ đã thất bại!
Bởi vì hơn nửa tháng nữa mạt thế sẽ nổ ra, ai thèm đi kết hôn?
Vào ngày 3 tháng 7 năm 21**, cả thế giới sẽ bị đảo lộn…
Có vài giọt nước mắt rơi xuống mí mắt.

Mí mắt Khương Vưu giật giật, thoát ra khỏi hồi ức xa xăm.

“Khương Vưu, cha mẹ cháu đều mất sớm, cậu làm cậu cháu nên cũng coi cháu như con gái ruột của mình, đương nhiên cậu cũng phải lập kế hoạch cho tương lai của cháu.

Cháu nói thử xem, cháu có kỹ năng gì đặc biệt không? Hơn nữa, bây giờ sinh viên nhiều như chó chạy ngoài đồng ấy.

Cháu nghĩ rằng chỉ cần học đại học ra là có thể tìm được việc làm tốt được hay sao?”
“Khương Vưu, cháu hãy nghĩ kĩ xem, cho dù có vào đại học, sau khi tốt nghiệp cháu cũng phải đi làm nhân viên quèn, tương lai của cháu sẽ ra sao chứ?
Thà gả cho con trai của ông chủ Vương có phải tốt hơn không, nhà bọn họ có tài sản lên đến trăm triệu lận.



Thân hình mập mạp của mợ cô lại đong đưa qua lại, bà ta nói tới mức mặt đỏ bừng vì phấn khích.

Vẻ mặt đó như thể ước gì mình có thể kết hôn ngay lập tức vậy.

Khương Vưu uống một ngụm nước trong cốc.

Cô nhướng mày nói: “Mợ à, hình như mợ rất hâm mộ sự giàu có của nhà họ Vương thì phải, sao mợ không tự mình gả cho đối phương luôn đi?
Nhưng mà mợ có vẻ hơi già để gả cho con trai ông ta, thôi thì gả cho ông chủ Vương luôn cũng được.


Mợ cô nghe vậy thì tức giận đến nỗi mặt đỏ bừng, mỡ trên mặt cũng run lên.

“Con ranh chết tiệt này, có người nào nói chuyện hỗn hào với người lớn như mày không hả?”
“Đúng vậy, có người nào đi khuyên cháu gái mình đi gả cho thằng ngốc như vậy không?”
Khương Vưu lạnh lùng nhìn bà ta, trong mắt dâng trào sát ý, sau đó lại bị đè nén xuống.

Cô đã giết mấy tên côn đồ kia, đương nhiên trong một khoảng thời gian ngắn thì sẽ không thể tra được đến trên đầu cô.

Nhưng nếu một nhà cậu mợ đột nhiên biến mất, cô chắc chắn sẽ bị nghi ngờ, sẽ có người theo dõi mọi hành động của cô.

Như vậy sẽ rất bất tiện.

Mợ cô lại trưng ra vẻ mặt hiền từ để khuyên: “A Vưu, cháu là con gái, đọc nhiều sách thì có ích gì? Dù sao cháu cũng phải lấy chồng, lấy sớm thì càng tốt chứ sao!?”

Nhóm dịch: Nhà YooAhin


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận