Sau khi đi trên đường, hai vợ chồng đặc biệt im lặng, trong xe chỉ còn tiếng khóc của Nhạc Nhạc.
Lưu Khiết thấy sắc mặt chồng mình u ám, thầm nghĩ ban nãy mình từ chối nhận tiền trả nợ của anh trai anh ấy khiến chồng không vui, bèn nhỏ giọng dỗ Nhạc Nhạc nín khóc.
Tuy nói thế, nhưng cô cũng oan ức lắm chứ. Hai ngày nay thật quái lạ, sao chồng cô đột nhiên quan tâm anh trai mình? Dù lúc trước anh ấy vẫn đưa tiền lương cho Trương Sơ Sinh, nhưng hễ nhắc tên đối phương là anh ấy lại giở giọng căm ghét.
Trương Sơ Sinh anh ấy thường kể là một người hay gây chuyện từ thuở còn thơ, ngay cả cha mẹ nhà họ Trương cũng chẳng thích cậu con trai này, sau lớn lên thì đi tù, trở thành một tên lưu manh chính hiệu càng không cần kể đến.
Nhưng chồng cô mềm lòng thật, không chỉ có bảy vạn mà lương thưởng chồng cô cũng không cánh mà bay, cô biết chồng cô lén lút đưa cho anh trai mình rồi.
Vất vả lắm mới dỗ Nhạc Nhạc nín khóc, sau khi lái xe hơn một tiếng đồng hồ, một nhà ba người đã tới chỗ cần đến.
Bố mẹ nhà họ Trương thấy bọn họ trở về thì vui mừng hết cỡ. Trần Lưu Ngọc bế Nhạc Nhạc đang ngủ say trong lòng Lưu Khiết, giục chồng đi làm thịt gà, thuận miệng hỏi han con trai: “Nay không phải lễ, con về nhà làm gì? Mẹ biết con bận rộn, người gầy như khóc xương thế này mà còn lái xe đến đây? Thiệt tình, mệt quá, mau vào nhà nghỉ ngơi, mẹ nấu cơm liền đây.”
Trương Quý Sinh cắt ngang lời quan tâm của mẹ: “Anh con ra tù, mẹ biết chưa?”
Trần Tuệ Ngọc ôm Nhạc Nhạc đi vào nhà, chẳng thèm quay đầu mà trả lời: “Ra tù à, mẹ đoán chắc nó đến ngày rồi. Nó đến tìm con lần nữa hả? Hay dọa Nhạc Nhạc sợ rồi? Con cứ bảo nó về đây để mẹ với cha nói chuyện với nó.”
Trương Quý Sinh nhìn chằm chằm bóng lưng của mẹ, bám sát đằng sau: “Anh hỏi con, tại sao mọi người đối xử với anh bất công như vậy?”
Trần Tuệ Ngọc đặt Nhạc Nhạc xuống giường, dém chăn bông lại, lắc đầu ngán nhẩm: “Nó vẫn bám riết chuyện đó đúng không? Đúng, cha mẹ đưa hết tiền để cho con mua nhà, nhưng đó là tiền của cha mẹ, cha mẹ thương ai thì cho người ấy. Con tìm Lưu Khiết, hai miệng ăn ở thành phố lớn, nó có ư? Ai cũng khuyên nó cưới vợ đi rồi về đây ở chung với cha mẹ, khi nào cha mẹ già thì đưa nhà cho nó, thế hai chuyện này khác nhau à?”
“Mẹ, mẹ cảm thấy thế thật à?”
“Quý Sinh, hôm nay con xảy ra chuyện gì?”
Trương Quý Sinh lau mặt: “Không có gì đâu ạ. Con muốn giới thiệu anh đến công ty con là việc thôi, mẹ thấy được không?”
Trần Tuệ Ngọc lập tức trợn mắt: “Không thể được, anh con ngồi tù là chuyện đùa hả, lỡ bị tra ra thì liên lụy tới mẹ đấy. Mẹ nói cho con biết, mẹ không đồng ý, tuyệt đối không!”
“Vâng, mẹ, con sẽ nghe lời mẹ.”
Trương Quý Sinh nhìn vẻ mặt lo lắng của mẹ, lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn.
Chương 7
Để chiêu đãi gia đình con trai, ông bà Trương đã thịt hai con gà và nhặt nhiều loại rau họ trồng trong vườn, họ tất bật trong bếp cả ngày mới dọn một bàn lớn đầy ắp thức ăn.
Trương Quý Sinh lại luôn trầm mặc, giơ đũa ra chỉ gặp rau mà không thèm nhìn đĩa thịt gà lớn.
Thấy vậy, Trần Tuệ Ngọc vươn người gắp một chiếc đùi gà vào bát Nhạc Nhạc, sau đó đặt một chiếc đùi gà khác vào bát của Trương Quý Sinh.
Trương Quý Sinh không phản ứng mà chỉ ngơ ngác nhìn cái đùi gà mẹ vừa gắp vào bát của mình.
Trần Tuệ Ngọc thúc giục: "Nhìn xem, lái xe mệt quá đến mức không muốn ăn này. Mau ăn đi, gà nhà tự nuôi không giống với gà mua trong siêu thị đâu".
Trương Quý Sinh cắn một miếng đùi gà, sau đó ngẩng đầu nói: "Nói đến gà nhà nuôi, ba mẹ còn nhớ chuyện của con hồi nhỏ không?"
Mọi ánh mắt trên bàn đều tập trung vào anh.
Anh nói tiếp: "Con giết con gà nhà bác Tống đem về, bác Tống tìm đến cửa, con nói là do anh làm. Ba mẹ nhìn thấy lông gà trên người con đều không nói gì, vậy mà ba mẹ lại đưa anh con đến trước mặt bác Tống đánh một trận. Đánh rất mạnh đến mức rách da, mãi sau bác Tống khuyên thì ba mẹ mới không đánh nữa. "
Anh nói xong liền cười nhưng không có ai cười, Lưu Khiết khẽ nhíu mày.
Trương Hồng Phúc ho khan hai tiếng, "Đang ăn cơm mà nói cái gì vậy? Hai đứa khi còn bé đều rất nghịch ngợm."
“Đột nhiên con mới nhớ ra.” Trương Quý Sinh cắn thêm một miếng đùi gà: “Con còn chưa nói xong, buổi tối hai người hầm con gà đó, còn cho anh trai một chiếc đùi gà. Đó là lần đầu tiên anh ấy được ăn đùi gà do ba mẹ nấu. "
Trần Tuệ Ngọc không nghe được nữa, bà đặt đũa xuống: "Quý Sinh, con có ý gì? Con cho rằng gia đình ta đối xử tệ với anh trai con sao?"
"Mẹ nghĩ sao?"
Trương Hồng Phúc nói: "Điều kiện gia đình chúng ta như này, có thể nuôi được một đứa thành công là không tồi rồi. Con khác với anh trai con, con từ nhỏ đã thông minh, có gì phải nhường cho con trước, nếu không con làm gì có được ngày hôm nay? "
Nhìn thấy bầu không khí căng thẳng trên bàn ăn, Lưu Khiết vội vàng cố gắng trấn an mọi người: "Ba mẹ đừng nóng giận, anh ấy là đang giận con. Hôm qua anh ấy nói muốn cho anh trai vay tiền, con không đồng ý, nên hôm nay anh ấy có hơi chút không vừa ý. "
Trước khi bọn họ kịp nói, Trương Quý Sinh đã nói tiếp: "Đúng vậy, con nhìn thấy anh trai bị một tên chủ nợ đánh đập khi trên đường tới đây. Nếu anh ấy bị đánh chết thì sao? Con nghĩ chúng ta nên cứu anh ấy."
Ông bà Trương nhìn nhau. Trương Hồng Phúc cúi đầu uống rượu, còn Trần Tuệ Ngọc ngập ngừng nói với con trai, "Bây giờ là lúc cần tiền nuôi lớn Nhạc Nhạc. Hơn nữa, bây giờ còn có luật pháp, có là chủ nợ cũng không dám giết người."
Trương Quý Sinh lắc đầu, nhỏ giọng: " Sắp muộn rồi."
Mọi người không nghe rõ lời anh nói, hỏi anh nói gì. Anh chỉ nhếch miệng cười rồi cúi đầu tiếp tục ăn.
Lưu Khiết nhìn người chồng ngồi bên cạnh, luôn cảm thấy anh càng ngày càng xa cách