“OK bà chủ, vậy cho tôi một phần lẩu Oden và ba cây xúc xích, ha ha, vừa đủ 30 tệ, vừa đủ để nhận một lon Sprite.
”
“Tôi cũng vậy! Bà chủ, chương trình ưu đãi của cô khi nào sẽ kết thúc vậy?”
Cố Tinh Yên vừa dùng ly giấy túi giấy gói đồ ăn, vừa trả lời:
“Chỉ trong tuần lễ khai trương thôi, là 7 ngày! Mà hôm nay chính là ngày thứ ba!”
Khách hàng bèn cười nói:
“Vậy tôi sẽ tới đây mỗi ngày!”
“Này này, sao mấy anh mua nhiều vậy! Chừa cho người đằng sau nữa chứ?”
Khách chưa đến lượt mua hét lên.
Nhất thời cửa hàng tiện lợi trở nên náo nhiệt cực kỳ.
Cố Tinh Yên lặng lẽ quan sát vẻ mặt của các khách hàng, thấy thái độ của họ với mình cực kỳ tự nhiên, thậm chí có một chuyện rõ ràng hơn, đồ ăn còn thu hút họ hơn cả người sống là cô nữa.
Huống chi còn có nhân viên công vụ như Quản Tuấn Phong ở đây.
“Ủa?”
Quản Tuấn Phong đi đến trước tủ lạnh, mới vừa lấy lon Coca ra, lập tức thấy một tủ lạnh khác có hai mươi cuộn kimbap được sắp xếp gọn gàng, mừng đến mức mắt sáng rỡ.
“Wow! Là kimbap! Lâu rồi tôi không được ăn cơm!”
Quản Tuấn Phong thò lại gần quan sát kỹ, mỗi cuốn to như nắm tay em bé, mập ú tròn vo, dài khoảng mười mấy centimet, có thể thấy rõ đồ ăn khá nhiều.
Quản Tuấn Phong lấy một cuốn, phát hiện nhân bên trong không phải chỉ có cơm không mà còn có rất nhiều nguyên liệu khác như cà rốt, dưa leo, trứng gà sợi, cà chua,… Dù mua ở dương gian cũng chưa chắc mua được kimbap chất lượng như vậy.
Ngoài ra, vừa nhìn đã biết không phải đồ ăn do nhà máy thực phẩm sản xuất, chỉ dùng màng bọc thực phẩm để đóng gói đơn giản, chia thành từng hàng, đằng trước là tấm card nhỏ ghi rõ vị mỗi loại.
Có màu cam hồng là sự kết hợp của chà bông và giăm bông, màu vàng là thanh cua, trứng và loại cuối là gà xé sợi ướp dầu ớt.
Quản Tuấn Phong nhìn mà nước miếng chảy ròng ròng, cố gắng nhớ lại mùi vị mà mình từng ăn lúc còn sống…
Thôi được, lâu quá rồi, không nhớ nổi nữa, nói chung tóm gọn lại là ngon!
Quản Tuấn Phong vui rạo rực cầm mỗi loại một cuộn đến quầy thu ngân tính tiền.
Cố Tinh Yên đã chuẩn bị phần ăn vặt của anh ta xong, đặt lên quầy.
“Anh mua mang đi hay ăn ở đây ạ?”
“Chưa tới giờ đi làm nên tôi sẽ ăn trước.
”
Anh ta cầm kimbap trong tay, cười ha ha hỏi:
“Đây sẽ là bữa trưa của tôi.
”
“Được, 8 tệ/cuộn, mong là anh sẽ thích.
”
“Rẻ quá, bà chủ, bây giờ giá nguyên liệu rẻ vậy hả?”
Quản Tuấn Phong vừa tò mò hỏi, vừa tự giác đi đến máy tính tiền trả tiền.
“Cửa hàng đã nhận 49 tệ.
”
Quản Tuấn Phong sờ mũi, vốn anh ta cũng không định tham gia chương trình tặng quà ưu đãi nhưng kế hoạch không theo kịp thực tế, anh ta vẫn vui vẻ quay lại tủ lạnh lấy thêm một lon Sprite.
“Đương nhiên bên ngoài bán không rẻ được như vậy, nhưng tôi chỉ buôn bán nhỏ, cái gì cũng tự làm nên chỉ kiếm lời chút ít thôi, chủ yếu là bán lấy số lượng.
”
Cố Tinh Yên tự mình hiểu mình, tài nấu nướng của cô chỉ dừng ở mức cơm nhà, mở một cửa hàng tiện lợi nhỏ bán chút đồ ăn vặt nên không cần phải ăn lời quá nhiều.
“Vậy cô đã nghĩ ra cách để “bán số lượng” chưa? Cô có thấy mỗi ngày khách hàng có muốn mua nhiều cũng mua không được không?”
Quản Tuấn Phong nói xong, lập tức có khách hàng đứng phía sau hùa heo.
Có người đứng trong hàng duỗi cổ ra quan sát món mới, nhịn không được nói:
“Muốn ăn thử kimbap kia xem có ngon không!”
“Đúng vậy, mở ra cho mọi người xem thử đi.
”
Quản Tuấn Phong đánh giá sức ăn của mình, sau khi chắc mình sẽ không ăn đến mức phải xin phép nghỉ như ngày đầu tiên, anh ta gật đầu, chọn vị chà bông giăm bông.
Cố Tinh Yên đang thoăn thoắt chuẩn bị đồ ăn cho các khách hàng khác, nghe thế vội ló đầu ra nói:
“Anh Quản, anh có muốn tôi hâm lại bằng lò vi sóng không?”
“Vậy thì tốt quá!”