CHƯƠNG 77
Từ sau khi nhân quả tại nhân giới của bốn người Bạch Thần kết thúc, những mảnh vụn linh hồn dung hợp, những chuyện đã qua ở kiếp trước lại hiện ra, hết thảy đều đã trở về.
Đến từ nơi nào, thì trở lại nơi ấy.
Hoa Tiểu Mạc cùng bọn y trùng phùng tại Khang Cảnh, tựa như luân hồi năm trăm năm về trước đều chỉ là một giấc mộng.
Thần thụ Bặc Hoa Lâm kết được ba quả, ba đứa Hoa Vô Du, Hoa Vô Phỉ, Hoa Vô Trạm chính là ba quả cây kia biến hóa thành hình.
Bởi vì là linh lực để lại trong hồng loan của ba người Bạch Thần, Lạc Cửu Tiêu, Lan Thất, hôm sinh nhật mười tuổi của Hoa Vô Cữu, một tia lực lượng cuối cùng của hồng loan cạn kiệt, linh lực đó phá ra, hạ xuống thần thụ. [nói túm lại là linh lực của 3 anh chiếu vô thần thụ, rồi thần thụ đẻ con hộ Hoa Tiểu Mạc đó =.=]
Cho nên ba đứa Hoa Vô Du chính là huyết thống của bọn y.
Những ngày này của Hoa Tiểu Mạc trôi qua rất du nhàn, làm một hồi thần tiên khoái hoạt chân chính, mỗi ngày ngoại trừ cùng bốn người bọn y tới mấy phát, thì vẫn là tới mấy phát.
Tuy nhiên, giữa phu thê thi thoảng sẽ phát sinh tranh chấp, đây là khó tránh khỏi rồi, dù sao thì đây cũng chỉ là quan hệ nên chỉ có ở hai người.
Làm một nhân khẩu trong một đại gia đình đã phi thường nghịch thiên thế này, tất nhiên thường thường sẽ diễn ra một trò hí.
Ngày hôm nay, Hoa Tiểu Mạc bắt chéo hai chân nằm hóng gió mát dưới táng cây đa, trong ngực là tiểu bạch thỏ lanh lợi hoạt bát, móng vuốt không ngừng cào vạt áo của hắn.
Hoa Tiểu Mạc ôm tiểu bạch thỏ lên, hôn một cái lên trán nó, đối phương lập tức ngoan ngoãn, híp mắt lại thoải mái ngủ trong ngực hắn.
Từ xa có một thân ảnh hồng sắc chạy tới, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt, Hoa Vô Du lôi kéo tay áo Hoa Tiểu Mạc, “Cha cha, đại đa và nhị đa* đánh nhau rồi.” Một chút cũng không có biểu tình lo lắng, trái lại rất hưng phấn. [đa: cha, thường thường mấy nhóc gọi Hoa Tiểu Mạc là đa đa, đại đa và nhị đa thì tựa như đại nương và nhị nương đó :v]
Ngón trỏ búng một cái lên mũi Hoa Vô Du, Hoa Tiểu Mạc nhấp một ngụm trà, chậm rì rì hỏi, “Còn hai người nữa đâu?”
“Tam đa cùng tứ đa đang đánh cờ.” Hoa Vô Du toét miệng cười, hai lúm đồng tiền rất xinh đẹp.
Hoa Tiểu Mạc đảo mắt, nhắm mắt lại tiếp tục hừ hừ khúc nhạc.
“Hơ, đại ca thật thông minh…” Hoa Vô Du nhỏ giọng lầm bầm một câu, biến mất tại chỗ.
Lại qua một hồi, Hoa Tiểu Mạc vừa mới nổi lên một tia buồn ngủ lại bị thanh âm giòn tan bên tai đánh thức, “Cha cha, mau tỉnh dậy.”
“Lần này lại là ai?” Hoa Tiểu Mạc xoa huyệt thái dương đang ẩn ẩn phát đau.
“Nhị đa muốn bỏ nhà ra đi.” Hoa Vô Trạm ôm lấy cổ hắn, treo cả người mình lên.
Cúi đầu nặng nề hôn một cái lên trán Hoa Vô Trạm, Hoa Tiểu Mạc dựa vào ghế trúc, “Nói với y, nhanh chóng cút đi.”
Thế giới cuối cùng cũng an tĩnh lại.
Kỳ thực Hoa Tiểu Mạc chỉ cần dùng chút thần lực là có thể trông thấy mấy nam nhân kia đang làm gì, nhưng hắn lười, thông thường hắn càng thích nhìn lén bọn y tắm rửa, tốt nhất là tự mình họ vuốt vài cái trong thùng gỗ.
Khí tức quen thuộc đột nhiên kề bên, Hoa Tiểu Mạc vỗ vỗ đầu chú thỏ, để nó nhảy xuống chạy đi.
Sau lưng có tiếng cười vang lên, Lạc Cửu Tiêu cắn lấy vành tai Hoa Tiểu Mạc mút vào, “Mạc, ta phải đi rồi, ngươi không tiễn ta sao?”
“Đi thong thả không tiễn.” Hoa Tiểu Mạc phun một hơi.
Lạc Cửu Tiêu hơi hơi nheo mắt lại, dục vọng nguy hiểm xẹt qua, ôm Hoa Tiểu Mạc từ trên ghế trúc lên, bản thân trực tiếp ngồi vào, sau khi thiết lập một màn sáng ẩn mình, y trực tiếp cởi bỏ quần Hoa Tiểu Mạc đỉnh một cái tiến vào.
“Rút củ cải ra!” Hoa Tiểu Mạc rống giận.
Lạc Cửu Tiêu hung hăng đụng vào bên trong một cái, sau đó thuần thục tìm đến một nơi gồ lên hoặc nhẹ hoặc mạnh mà ra vào tới lui, “Không rút.”
“Kẹp chết ngươi.” Hoa Tiểu Mạc hít thở hít thở, bỗng nhiên thít chặt khu vực phun ra nuốt vào phía sau, hắn hài lòng nghe được tiếng hút khí bên tai.
“Muốn kẹp chết ta, vậy thì chớ thả lỏng, cứ kẹp chặt luôn đi.” Lạc Cửu Tiêu bóp cằm Hoa Tiểu Mạc bắt hắn xoay đầu cùng mình hôn môi, thắt lưng liên tục phát ra va chạm kịch liệt.
Một cái ghế trúc thừa nhận trọng lượng của hai người, theo vận động nhanh mà phát ra tiếng kẽo kẹt vang dội rất lớn.
.
Hôm đó lúc mấy người Hoa Tiểu Mạc du ngoạn tại nhân giới, đột nhiên nhớ tới chuyện cũ trước đây, thế là liền trở lại chốn xưa, chỉ có điều tất cả đã là cảnh còn người mất.
Thông đạo Hoàng lăng dưới lòng đất còn đó, Hoa Tiểu Mạc nhìn những bức họa điêu khắc trên vách đá, ghi lại hết thảy chuyện đã trải qua tại trần thế của mình.
Nhất thời cảm khái muôn vàn, bắt đầu từ khi hắn trốn vào luân hồi, Lê Dục cũng đã hạ một ván cờ, nước cờ cuối cùng chính là hắn.
Nghĩ đến đây, tâm trạng Hoa Tiểu Mạc không khỏi dâng lên tình cảm phức tạp, hắn có một gia đình rất hạnh phúc, không biết Lê Dục có phải cũng hạnh phúc hay không…
Cát Tường thôn là nơi năm đó hắn sinh ra khi nhập nhân giới, hắn ở lại đây qua mười hai cái xuân hạ thu đông, kiếp đó hắn chính là một thư sinh nghèo, gieo xuống bốn hạt giống, cũng có được nhân duyên tốt đẹp nhất.
Đứng ở một chỗ trên sườn núi Phục Hi sơn, Hoa Tiểu Mạc phất tay áo qua, cả Phục Hi sơn không còn hoang tàn nữa, mà là hoa cỏ cây cối khắp núi.
Đầm nước trước kia biến thành một cái hồ, bốn phía có đóa hoa hồng sắc kỳ dị nở rộ.
“Ai, kỳ thực các ngươi cũng nên tính là hài tử của ta.” Hoa Tiểu Mạc nhìn bốn nam nhân bên người, ánh mắt dừng lại nơi cảnh vật xa xăm, khóe môi hơi hơi cong lên, “Ta trồng các ngươi trong đất, mỗi ngày tưới nước, nhìn các ngươi đâm chồi lớn lên, rồi đến khi mọc cành mọc lá, chậm rãi nở hoa, tốn thời gian chờ đợi rất lâu.”
Tần Nghị giơ tay lên, quang mang hắc sắc bắn ra từ lòng bàn tay, phía đông Phục Hi sơn xuất hiện một tòa núi lớn, khắp núi đong đưa những nhành hoa hắc sắc.
“Có mấy đứa Vô Cữu rồi còn chưa đủ?” Lạc Cửu Tiêu câu môi cười, bên người khuếch tán vầng sáng hồng sắc, tụ lại thành một sợi tơ hồng lướt qua hư không, đất bằng phía tây Phục Hi sơn nổi lên ngọn núi tĩnh mịch chót vót, trong núi nở đầy hoa hồng sắc.
Một chỗ phía nam chất lên một ngọn núi với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường, ánh sáng màu lam trên đỉnh núi tiêu thất, Lan Thất thu tay về khẽ mỉm cười, “Tiểu Mạc, nếu như ngươi muốn tiểu ngũ mà nói, kỳ thực cũng rất dễ dàng.”
“Cám ơn, tạm thời ta không có dự định đó.” Liếc xéo Lan Thất mang nụ cười so với gió còn nhu hòa hơn, Hoa Tiểu Mạc trề trề môi.
Bạch Thần híp đôi mắt lại, vung tay một chiếc cầu vồng bạch sắc hiện lên tại ngọn núi phía bắc Phục Hi sơn.
Mấy người nhìn bốn ngọn núi lớn bao bọc lấy Phục Hi sơn, biểu tình trên mặt dưới ánh ban mai đều có chút cảm giác thương hải tang điền*. [thế sự xoay vần, biến đổi lớn lao trong cuộc đời]
Xoay đầu nhìn lại, vạn dặm gió thổi, vọng nhìn về nhau, vẫn triền miên như thế.
Từ đó, bốn ngọn núi đông tây nam bắc Phục Hi sơn trở thành một đoạn thần thoại mà thế nhân nhà nhà lưu truyền.
TOÀN VĂN HOÀN.
Đao lảm nhảm:
– Phù ~ cuối cùng cũng hoàn hí hí
– Hôm qua ta lượn trở lại Tấn Giang để xem cho kỹ số chương phiên ngoại thì… truyện nó đổi tên các bác ạ! Đổi thành “Tìm kiếm vết bớt” @@~~ ta thấy nó… bình thường quá, nên vẫn để lại tên cũ hé, vừa tình thú vừa ấy ấy… còn có bìa mới nữa, đây:
– Như ta nói đó, hàng Tấn Giang H không nhiều được, có chương bị khóa luôn!
– Pháo cuối cùng giáo chủ đại nhân vớt, ồ ye (^o^)/~ mấy bác đoán thứ tự các anh thế nào??? Êm đoán, anh Nghị > giáo chủ > Bạch Thần > Lan Thất hoặc Bạch Thần > giáo chủ > Tần Nghị > Lan Thất. Hự!!!!!!
– Về cái kết chính văn, thật ra lúc ta đào hố truyện này, bản thân vẫn còn đang gặm QT, mới tới khúc mấy anh quánh lộn ở Đào Hoa thôn á :v , khi đó bấn quá, cực thích thể loại này nên đào ngay và luôn, lúc đọc kết cũng thấy hẫng lắm, nhưng bản thân không có cái kiểu đào hố rồi drop, vả lại phiên ngoại cũng làm thỏa mãn đại kết cục đoàn viên rồi đúng không?? Đừng vì cái kết tí nị đó mà bỏ quên cả quá trình câu chuyện nha! =)))))))))