Một Lòng Yêu Em


Đến trưa, ánh mặt trời càng thêm chói, màu vàng rải trên mặt đất, Vân Khanh tươi cười càng thêm linh động xán lạn.


Con ngươi đen nháy của Thích Hàn lẳng lặng nhìn cô một hồi lâu, bàn tay nắm chặt đến nỗi các khớp xương vang lên tiếng "rắc rắc".


Cố Trà gọi đến lần thứ tư anh mới hồi phục lại tinh thần, áp xuống đáy lòng vài phần không được tự nhiên.


“Anh Thích, anh đang nhìn chị Vân Khanh sao?”

“Chị ấy và Tô Chinh có quan hệ thật tốt, hai người là một đôi sao?”

Cố Trà chớp đôi mắt tròn cô tội, giống như chỉ đơn thuần tò mò.


Thích Hàn nghe vậy trong lòng có chút tức giận, ngữ khí lạnh lùng, “Không phải.



Ngay sau đó, không màng đến ánh mắt khác thường của Cố Trà, anh lập ntuwcs hướng về phía Vân Khanh đi tới.


Vân Khanh mới vừa chụp xong, từ cặp sách lấy ra một chai nước khoáng, đang muốn vặn nắp ra uống, khóe mắt liền thấy hình ảnh của ai đó.


“Vân Khanh.


” Tiếng nói của anh rất dễ nghe, có một chút hơi khàn thuộc về thiếu niên.


“Đến đây đi.

” Thích Hàn theo bản năng mà đoạt lấy chai nước trong tay cô.

muốn giúp cô mở nhưng lại bị Vân Khanh ngăn lại.


Cô nghiêng đầu cười, một đôi mắt nai con yên lặng nhìn anh, tiếng cười giống chuông bạc thanh thúy, lọt vào lỗ tai anh lại càng thêm khó chịu.


“Thích Hàn, anh muốn cướp nước của em à?”

“Không phải… Anh…”

Anh còn chưa nói xong, Cố Trà đã đi tới, cả người mềm mại như không xương, lộ ra cánh tay trắng nõn mảnh khảnh, cầm một chai nước giống nhau như đúc, ánh mắt ướt át nhìn anh, cầu xin giúp đỡ: “Anh Thích, có thể giúp em vặn chai nước này không?”

Sao lại trùng hợp như vậy?

Cuối cùng, Vân Khanh nhoẻn miệng cười, đoạt chai nước của mình lại, trước mặt Thích Hàn, hơi dùng sức, nắp chai nước đã được mở ra.


“Em không cần đâu, anh mở nước cho em gái Cố Trà đi.



Nói xong, Vân Khanh liền xoay người rời đi, để lại hai người bọn họ có chút xấu hổ.


Xác thực mà nói, người xấu hổ chỉ có mình Thích Hàn.


Anh làm như có lệ mà nhận lấy, nhìn lung tung, trực tiếp ném cho cô ta, sau đó đuổi theo hướng Vân Khanh vừa đi.


Không hề có chú ý tới, đáy mắt Cố Trà xẹt qua một tia hận ý.


“Tớ nói nha, Tiểu Tô của chúng ta cũng không tồi, cậu có muốn đào góc tường của cậu ta không?” Diệp Hàm Nguyệt vừa ăn cơm dã ngoại vừa trêu ghẹo Tô Chinh.


Một giây sau, mặt Tô Chinh liền đỏ, lập tức mở miệng giải thích: “Tớ đối Vân Khanh, tuyệt đối không có ý không an phận! Chỉ là bạn tốt.



Cậu ta vội vàng nhìn về phía Vân Khanh, trong ánh mắt tràn đầy sự nghiêm túc, sợ cô không tin, sẽ vì vậy mà xa cách cậu ta.



Vân Khanh chỉ cười nhạt, má lúm đồng tiền như ẩn như hiện, thanh âm như cũ ôn nhu như nước: “Tớ biết.



Cô giúp Diệp Hàm Nguyệt trải khăn bàn, mang đồ ăn vặt trong cặp sách bày ra, tâm tình cũng tốt lên nhiều.


Chỉ là khóe mắt vẫn không tự giác mà hướng về phía nào đó nào đó.


Khắc chế không được.


Thích một người thì sao có thể nhịn không hướng mắt về phía người ấy?

Cô thấy thân ảnh Thích Hàn càng ngày càng gần, đang đi về phía cô, trên mặt tựa hồ còn có chút nôn nóng.


Anh mặc một chiếc áo hoodie màu trắng kết hợp với chiếc quần thể thao, bao bọc lấy đôi chân thon dài, thiếu niên mang hơi thở thanh xuân ập đến trước mặt.


Dưới ánh mặt trời ngũ quan càng thêm tinh xảo, anh luôn nổi bật trong đám người, ngay cả chạy bộ cũng toát lên vẻ soái khí mê người.


“Vân Khanh! Em đừng tức giận, Cố Trà thật sự chỉ là ngoài ý muốn, quan hệ của chúng ta sẽ không có ai chen chân vào được.



Ngữ khí của anh gấp gáp, ánh mắt tràn đầy chân thành, nhìn kỹ còn có vài phần hoảng loạn, như là sợ mất đi cái gì.


Cánh tay Vân Khanh bị anh bắt lấy, bàn tay to lớn của thiếu niên chạm vào hệt như điện giật, làm nhịp tim của cô bắt đầu nhanh hơn.


Cô vừa nhấc đầu lên nhìn anh, tựa hồ mất mát tiêu hơn phân nửa.



Đây là lần đầu tiên Thích Hàn nghiêm túc giải thích với cô như vậy.


“Em không tức giận.

” Giọng nói của cô rất bình tĩnh, thậm chí còn chủ động lấy đồ ăn trên bàn đưa cho anh.


Thích Hàn thụ sủng nhược kinh mà nhận lấy, trong lòng lập tức thả lỏng, “Em biết, em sẽ không giận anh.



“Quan hệ của chúng ta mãi tốt như vậy.

” Lúc anh nói lời này, còn nhìn thoáng qua sắc mặt tái nhợt của Tô Chinh, cười nhạt.


Vân Khanh thích anh, là những người khác không biết tự lượng sức mình thôi.


Trên đường chơi xuân trở về, Thích Hàn nói, hai người quen biết nhau từ nhỏ đến lớn, như là nói cho cô, em có hy vọng, chúng ta là có khả năng ở bên nhau.


Ở trong lòng anh, cô và những người khác không giống nhau.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận