Một Lòng Yêu Em


Ngày thông báo điểm thi đại học, Vân Khanh rất khẩn trương mà vào hệ thống tra điểm.


Có lẽ do có quá nhiều người truy cập vào, nên xảy ra tình trạng nghẽn mạng, ước chừng khoảng năm phút, trên màn hình máy tính mới hiện ra con số.


Lúc cô nhìn đến thành tích kia trong nháy mắt, cả người đều có chút kích động, thậm chí là mừng như điên, 713 điểm.


Đủ để đăng ký khoa tiếng Anh của trường đại học Bắc Kinh.


Nỗ lực của cô cũng không có uổng phí.


Sự chấp niệm tựa hồ cũng được thực hiện.


Chuông điện thoại vào lúc này đột nhiên vang lên, là Diệp Hàm Nguyệt.


Thanh âm của cô ấy tràn đầy hưng phấn, chia sẻ tin vui, “Vân Khanh! Tớ được 620 điểm, so với tự đánh giá cao hơn 20 điểm!”

“Có thể học chung tỉnh với cậu rồi!”

Cô ấy vốn dĩ đối với việc học ở đâu cũng không quan trọng, có thể ở lại tỉnh bốn, trong một khu nhà 211 liền rất thỏa mãn.



Hai người ước chừng nói chuyện hơn một giờ, lúc ngắt còn chưa đã thèm.


Vân Khanh nhìn danh sách liên hệ, nhìn tên Thích Hàn rất lâu.


Cuối cùng, vẫn không nhịn được, gửi một tin nhắn.


〔 Điểm anh sao rồi? 〕

Lần này không để cô đợi lâu, Thích Hàn rất nhanh đã đáp lại, lời ít mà ý nhiều lại cực kỳ lãnh đạm chỉ hai chữ, thậm chí đến dấu chấm câu cũng không có.

〔 Đang tra 〕

Cô mím môi, nỗ lực tìm đề tài ở trong đầu, vô số tin nhắn ở trong khung chat nhưng rồi lại xóa bỏ.


Cô nhìn bồn hoa bên cửa sổ, xanh mướt, tựa hồ sắp nở hoa rồi.




Lần nữa nhìn thấy Thích Hàn là lúc hai nhà liên hoan, ông nội Thích muốn chúc mừng thành tích của hai đứa nhỏ.



Lúc Vân Khanh đến nhà cũ, mới vừa vừa vào cửa, liền thấy Thích Hàn nửa nằm ở trên sô pha.


Thiếu niên vẫn như cũ, mặt mày tinh xảo, cúi đầu chơi game, căn bản không để ý tới bên ngoài đang hỗn loạn, cả người có vài phần lười nhác.


Vân Khanh mới vừa đi vào, ông nội Thích đã nhiệt tình đi đón, tươi cười nhìn cô, “Tiểu Khanh lần này thi rất khá, nghe nói là trạng nguyên của tỉnh chúng ta!”

“Dù sao cũng do con bỏ công sức phụ đạo, Thích Hàn mới có thể đậu khoa chính quy.



“Quyết định học Đại học Khánh Nam, chung một tỉnh với cháu, về sau gặp mặt cũng dễ.



Vân Khanh theo bản năng nhìn về phía Thích Hàn, anh dường như không nghe thấy, đắm chìm trong thế giới của chính mình.


Cô thẹn thùng mà cười một tiếng, không nói gì.


Ông nội Thích tựa hồ cũng cảm thấy xấu hổ, đánh Thích Hàn một cái, ngữ khí có chút tức giận, “Tiểu Khanh tới, sao cháu còn chơi game?”

Một câu, nháy mắt lôi Thích Hàn ra ngoài, anh tháo tai nghe xuống, thanh âm không kiên nhẫn: “Em ấy tới thì cháu phải đón sao?”

……

Vân Khanh không nhớ rõ mình rời đi như nào, chỉ nhớ rõ buổi tối ngày hôm đó rất dài, cô ở trong phòng khóc cả một đêm, thẳng đến khi mặt trời ló qua cửa sổ, ánh sáng thay thế màn đêm u ám, mới nặng thiếp đi.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận