Trái tim Đàm Hi co rút lại, một cơn sợ hãi ập tới, dường như cả linh hồn cũng đang chấn động.
Gương mặt méo mó của gã đàn ông, ác mộng roi da múa may, chữ hỉ màu đỏ thẫm dán ở đầu giường, trên sàn nhà là những mảnh kính vỡ của khung ảnh cưới.
Ký ức máu me như một đoạn phim ngắn chiếu ra những hình ảnh lạnh lùng đáng sợ trong đầu.
Gã đàn ông cười, thiếu nữ thì khóc.
Làn da như tuyết trắng ở sau lưng đầy những vệt đỏ chằng chịt, lần nào nhẫn nhục cũng đổi lấy một thân đầy vết thương, cô bất lực, khủng hoảng...
Duỗi tay xoa ngực, Đàm Hi nhắm mắt, “sợ hãi” dường như đã trở thành phản ứng đầu tiên của thân thể này, nhất là lúc nhìn thấy Tần Thiên Lâm nổi giận.
Quả nhiên, bàn tay lớn nhắm ngay lấy cổ của cô, sự bạo ngược trong ánh mắt khiến người ta kinh hãi.
Bàng Thiệu Huân đã có đề phòng từ trước, ngay khi Tần Thiên Lâm duỗi tay ra, anh ta lập tức kéo Đàm Hi lùi về sau.
“Ở đây là bệnh viện, không tới lượt anh giương oai.” Biểu tình nghiêm túc, ánh mắt lạnh lùng.
Lần đầu tiên Đàm Hi phát hiện ra, chú Gà Giò này cũng không nhát gan như thế, lúc đàn ông lên quả thực rất có khí chất.
“Bàng Thiệu Huân, tôi khuyên anh đừng có xen vào việc của người khác.”
“Tôi là bác sĩ, cần phải chịu trách nhiệm với người bệnh.”
“Bác sĩ?” Trong đáy mắt gã đàn ông xẹt qua ánh sáng khác lạ, “Tôi thấy là gian phu mới đúng ấy nhỉ?”
Nhíu mày: “Tự trọng.”
“A? Anh bảo tôi phải tự trọng ư? Vậy anh và cô ta--- cô vợ yêu của tôi, ôm ôm ấp ấp nhau thì phải giải thích thế nào?”
Tần Thiên Lâm bắt đầu càn quấy.
Hắn ghét Đàm Hi nhưng không có nghĩa là người khác có thể tùy ý đụng chạm.
Quả là đã coi thường cô gái này, mới có mấy ngày đã thu phục được Bàng Thiệu Huân rồi.
“Thiên Lâm, nếu cậu còn gây rối không lý do thì đừng trách tôi trở mặt không nhận người quen.”
“Thẹn quá thành giận rồi à?” Đôi tay đút vào túi quần, cười lạnh, “Anh động vào vợ tôi, nói trở mặt thì phải tới phiên tôi mới đúng chứ nhỉ?”
Lời này vừa dứt, cả Bàng Thiệu Huân và Đàm Hi đều đồng thời nhíu mày.
“Động em gái anh ấy!” Đàm Hi đáp lại, tặng kèm một cái đảo mắt.
Con lợn Sô-vanh!
Sắc mặt người đàn ông lạnh xuống, ánh mắt như mang dao.
“Con mắt nào của anh nhìn thấy tôi và anh ta ở bên nhau hả?”
“Hai mắt đều nhìn thấy.”
“Vậy thấy vai ngọc của tôi lộ nửa hay áo rách quần manh hả?”
“Cô!”
“Tôi làm sao?”
“Có một số việc chẳng cần cởi quần áo cũng có thể làm.” Tần Thiên Lâm nghiến răng.
“Ha, giống như anh và cái cô Giang kia, cùng nhau ấy ấy trong toilet phòng ngủ của khách chứ gì?”
Ngày thứ hai sau khi cưới, ông chồng liền tặng cho cô một món quà gặp mặt rất lớn, Đàm Hi không thể nào quên được, cô bị Tần Thiên Mỹ xúi giục nên đã vặn ổ khóa ra, sau đó nhìn thấy tất cả.
Gã đàn ông quay lưng về phía cô, chỉ nhìn thấy dáng người cao lớn.
Nửa người cô ả kia dán vào mặt tường, hai má đỏ ửng.
Rên nhỏ, thở dốc, ngập tràn xuân sắc.
Cô không kịp dự phòng nên cả người cứ đứng ngây ra tại chỗ, ngu si nhìn đôi nam nữ đang quấn lấy nhau đó, cũng không biết phải phản ứng thế nào.
Cuối cùng, một cái vòi hoa sen bay về phía cô, Đàm Hi không tránh kịp nên bị nện vào giữa thái dương.
“Cút!”
Giọng nói mang theo vẻ bực bội vì bị quấy nhiễu vui vẻ, lại mơ hồ ẩn chứa một sự hưng phấn nhè nhẹ.
Bị bóc mẽ, còn ngay trước mặt “gian phu” Bàng Thiệu Huân, vì thế vẻ mặt của Tần Thiên Lâm cực kỳ không vui.
“Đàm Hi, cô câm con mẹ nó miệng lại!”
“Cái miệng chó của anh phải ngậm lại thì có. Có bản lĩnh thì đừng có làm đi? Làm rồi thì đừng có sợ người ta nói!”
“Đàn ông tìm đàn bà là lẽ đương nhiên.”
“Đàn bà tìm đàn ông cũng là chuyện bình thường.”
“Vậy nên, cô đang thừa nhận mình và Bàng Thiệu Huân có gian díu với nhau à?”
“Anh đoán đi.”
Tần Thiên Lâm: “...” Muốn hộc máu.
Ánh mắt đảo qua giữa hai người đàn ông: “Biết tại sao đàn bà lại làm hồng hạnh vượt tường không? Đơn giản thôi, có ba lý do.”
Bàng Thiệu Huân bình tĩnh chờ đợi câu sau, không vội vàng, không nóng nảy.
Trực giác mách bảo Tần Thiên Lâm rằng với cái miệng chó của Đàm Hi sẽ chẳng phun ra được cái ngà voi nào.
“Thứ nhất, vì tiền. Tục xưng, bám vào đại gia.”
“Thứ hai, vì người. Ngọn cỏ này mọc lệch, quá xấu.”
“Thứ ba, vì sống. Phụ nữ không được thỏa mãn về sinh lý luôn rất đáng sợ.”
“Xin hỏi, anh chồng yêu của tôi, ba điều bên trên, anh phạm phải điều nào thế?”
Dù sao vũng nước này cũng đục sẵn rồi, cô chẳng ngại quấy thêm vài cái.
Muốn ép bà đây thừa nhận mình ngoại tình chứ gì? Được! Bà sẽ ép anh phải thừa nhận mình yếu sinh lý!
Tần Thiên Lâm khựng lại rồi bừng tỉnh trong kinh ngạc, từ nãy giờ hắn hoàn toàn bị Đàm Hi dắt mũi đi.
Dùng ánh mắt nghi hoặc đánh giá cô từ trên xuống dưới một phen, bên ngoài vẫn thế, nhưng trực giác lại khá kỳ quái...
Giống như đã thay da đổi thịt chỉ sau một đêm.
Không chỉ biết phản kháng, trả đòn mà còn học được cách đào hố bẫy người.
Khi Thiên Mỹ nói cô ta đã thay đổi thành một người khác, Tần Thiên Lâm còn không tin, giờ tận mắt nhìn thấy thì không thể không thừa nhận chuyện đó.
“Còn tưởng cô ngoan ngoãn, hiền huệ, không ngờ chỉ trong ba tháng ngắn ngủn, cô đã không nhịn được mà hiện nguyên hình rồi.”
Trong lời nói tràn đầy sự khinh thường.
Hai tay xòe ra, nhún vai: “Tôi vốn như thế, anh không thích nhìn thì mau cút đi!”
“Cô!”
“Sao nào? Còn muốn đánh người à?” Tròng mắt đảo tròn, “Ai nha! Lưng... lưng tôi lại đau rồi... Bác sĩ Bàng, anh mau cứu tôi với...”
Đôi mắt to tròn được một tầng nước mỏng phủ lên, long lanh trong suốt.
Cực kỳ giống một chú cún đáng yêu, vô tội.
“Nằm lên giường, kiểm tra xong rồi nói tiếp.” Áo blouse trắng phất phơ, vẻ mặt nghiêm trang.
Gà Giò lên sân khấu rồi, không tệ, không tệ! Đàm Hi thầm khen.
Tức giận thuộc kiểu hình một tiếng trống là thêm dũng khí, hai tiếng trống là suy sút tinh thần, ba tiếng trống là cạn kiệt dũng khí, một bụng lửa giận của Tần Thiên Lâm bị vân vê vần vò một hồi, đến giờ chỉ còn lại đau--- con bé đáng chết! Mở miệng thật tàn nhẫn.
Cái mũi cao thẳng bắt đầu sưng lên, nếu mà chọc thêm hai cái lỗ thì nói không chừng có thể xỏ thêm hai sợi dây thừng rồi kéo ra đồng đi cày--- hay đó!
Tần Thiên Lâm phiền muộn, không rảnh dây dưa nữa.
“Dậy, về nhà với tôi. Cô không thể vắng mặt trong bữa tiệc mừng ngày thành lập Tần Thị.” Đi thẳng vào chủ đề.
Đàm Hi cười cười, không nói chuyện, ánh mắt nhìn hắn như nhìn thằng ngốc.
“Có nghe thấy không hả?”
“Trong phòng bệnh cấm lớn tiếng ồn ào.” Bàng Thiệu Huân mở miệng đầy nghiêm nghị.
“Mau cút đi, đỡ chướng mắt.” Đàm Hi quay đầu, trừng mắt với hắn.
“A... Đàm Hi, cô có bản lĩnh thì vĩnh viễn đừng có bước vào cửa lớn Tần gia nữa đi!” Nói xong liền phất tay áo bỏ đi.
“Khoan đã!”
Cả hai người đàn ông đồng thời dừng lại.
“Ể... Anh chắc chắn là không cần tiêm vắc-xin phòng bệnh dại đấy chứ?”
Rốt cuộc Tần Thiên Lâm không đi được, che chắn cái mũi, lén lút đi tới phòng tiêm như ăn trộm vậy.
Người vừa đi, Đàm Hi liền ngồi bật dậy từ trên giường, Bàng Thiệu Huân bĩu môi, vẻ mặt ghét bỏ.
“Gà Giò, đưa di động của anh cho tôi.”
“Làm gì?” Hơi đề phòng.
“Di động thì có thể làm gì chứ? Đương nhiên là để gọi điện rồi, ngốc!”
“Gọi cho ai?”
“Chút nữa anh sẽ biết.” Đàm Hi cười trộm, mi mắt cong lên, “Một câu, có cho hay không?”
“Cầm đi.”
“Ngoan ~ chờ chị nhận lương sẽ mời chú ăn kẹo bông.”
Bàng Thiệu Huân: “...”
Mở danh bạ, tìm được cái tên “Tiểu Trương” rồi gọi đi.
“Viện trưởng... Bàng?” Giọng cao vút có thể bắn được cả chim.
“Là em đây.”
“A? Sao lại là con gái?”
Cạn lời nhìn trời, “Bà cô của chị đây, không quen à?”
“Cô... cô Đàm?”
“Bingo! Đáng tiếc không có quà...”
“Cô có việc gì sao?” Trong lòng Tiểu Trương sắp hỏng mất, từ khi vị tổ tông này vào viện, cô ta chưa từng có một ngày nào được yên ổn.
“Muốn nhờ chị giúp một chuyện, tình huống là như thế này...”