Những lúc như thế này, chẳng cần phải lấy trứng chọi đá làm gì.
Đàm Hi ngoan ngoãn ngồi yên.
Trong lòng rất rõ ràng, cô chính là hình mẫu tốt nhất cho cái gọi là “co được thì cũng duỗi được”!
Lục Chinh đã sẵn sàng nổi bão rồi, thế mà vừa mới nói một câu đã lập tức đụng ngay vào cái đinh mềm.
Có buồn bực nào hơn việc hai quân đang đánh nhau, bạn đã vận sức chỉ chờ xông lên đánh một trận máu lửa thì đối phương lại giơ cờ trắng lên chủ động xin hàng không?!
Dường như toàn bộ những gì mà anh đã chuẩn bị, bố trí binh lực, mưu lược hành quân đều là vô dụng hết.
Đàm Hi banh mặt ra, nhưng trong lòng đang cười như điên.
Sách lược nhún nhường, đại chiến toàn thắng.
Oh yeah!
Xe nhanh chóng chạy từ vùng ngoại ô hoang vắng về lại trung tâm thành phố.
Rốt cuộc không cần phải nhìn mãi con đường nhựa rộng tới mức có thể cho cả trăm các cô em béo ú đồng thời lăn qua nữa, cũng chẳng cần phải liều mạng chạy như điên dưới ánh mặt trời chói chang nữa.
“Ơ, giờ chúng ta đi đâu thế?”
“...”
“Hỏi anh đấy, chúng ta có thể phối hợp tí được không hả?”
“...”
“Này anh kia, tai anh dùng làm cảnh để đuổi muỗi thôi à? Cơ mà, ở đây làm gì có muỗi cho anh phe phẩy đâu hả?”
Đồ tai trâu!
“Có việc cần nhờ cậy mà còn kiêu ngạo như thế, cô không sợ tôi đổi ý à?”
“Sợ chứ.” Nhún vai, “Nhưng anh sẽ không làm thế đâu.”
Lục Chinh cười lạnh: “Cô tự tin thật đấy.”
“Sai! Không phải tôi tự tin, mà là tôi có lòng tin vào anh.”
Lục Chinh: “...”
“Lật lọng thì không phải đàn ông. Anh mén lỳ (manly) như thế, chắc chắn sẽ không làm vậy, đúng không nào?”
“...”
“Này, anh còn chưa trả lời tôi mà, đi đâu thế hả?”
“... Tên tôi không phải là “này“.”
“Thế gọi là gì giờ?” Tròng mắt đảo tròn, “Lục Chinh? A Chinh? Lục Nhị gia? Lão Nhị? Anh quả thật xứng với cái thứ hạng này--- ngu chết đi được!”
*Trong tiếng Trung. 二 (nhị) còn có nghĩa là “ngu ngốc”
Nói xong liền ôm bụng cười ầm lên.
Gương mặt lạnh lẽo lập tức đen như đít nồi.
“Tôi, là, cậu, cô.”
“Sai! Anh là cậu của Tần Thiên Lâm,“ Giơ một ngón trỏ ra khẽ lắc, “Không có liên quan gì với tôi hết.”
Lại lập tức nói tiếp: “Nếu nhất định cứ phải có quan hệ gì đó thì cũng không khó mà. Giữa đàn ông và đàn bà, muốn có quan hệ còn chẳng phải là chuyện quá đơn giản sao?”
Lăn một vòng trên giường, hai người xa lạ cũng có thể trở nên tương thân tương ái.
Nghĩ tới bộ dáng mạnh mẽ, oai phong của phi long, lại nhìn người cao mũi thẳng, quả nhiên là có liên quan trực tiếp với nhau.
Cũng không biết chất lượng sử dụng thế nào nhỉ?
Lục Chinh bị cô nhìn tới mức lông tóc dựng ngược.
Lạnh lùng hừ giọng, mắt lộ ra trào phúng: “Thu hồi ngay mấy cái ý tưởng bẩn thỉu của cô lại.”
“Ể? Anh biết tôi đang suy nghĩ gì sao?” Mắt to chớp chớp, trong suốt và sáng ngời.
“Không có hứng thú.”
“Tôi nghĩ về... anh.”
Trong lòng lộp bộp, hơi thở trong nháy mắt của trở nên nhẹ tênh và chậm chạp.
“Sống nổi không thế?”
“Đàm, Hi!”
“Tên của tôi êm tai lắm à? Sao anh cứ thích gọi to lên thế?”
“Nói chuyện tử tế cho tôi! Còn dám lằng nhằng, tôi sẽ ném cô xuống xe ngay lập tức, tôi nói được thì làm được!”
Lạnh lùng kiên định, thất bại nặng nề.
Đàm Hi bĩu môi, rất am hiểu đạo lý thu tay đúng lúc, vì thế đành phải hậm hực từ bỏ.
Ba phút sau.
“Lục Chinh, xe đã chạy suốt nửa ngày rồi, rốt cuộc chúng ta đi đâu thế? Anh không định đem tôi đi bán đấy chứ?”
“Cô á?” Cười lạnh, “Đáng giá bao tiền chứ?”
“Đi chết đi!”
“32B, học sinh cấp hai.”
Đàm Hi đần người ra, sấm sét cuồn cuộn trút hết xuống người cô.
Nhe răng, mắt lộ ra vẻ hung ác: “Cắn chết anh!”
Khóe môi hơi nhếch, người đàn ông nhướng mày: “Không đấu với chó dữ.”
Móe!
Ôi đệch, gã đàn ông này quá đáng ghét rồi.
Đàm Hi phồng má, tỏ vẻ dỗi hờn.
Chỉ nghe thấy tiếng gió xẹt qua, động khơ khẽ gầm gừ.
Yên tĩnh trong giây lát.
Đột nhiên---
“Cậu ơi, cháu đói quá.”
Lục Chinh sửng sốt, thiếu nữ thuận miệng xưng hô một câu mà khiến cả người anh đều khó chịu và mất tự nhiên.
Cậu?
Anh là cậu gì chứ?
Nhớ tới những chuyện hoang đường mà người Tần gia đã làm, trong đáy mắt hiện lên vẻ lạnh lẽo.
“Cậu, cháu đói thật mà, đói sắp chết tới nơi rồi, từ sáng tới giờ mới chỉ được ăn có một quả táo, vừa nãy cũng nôn ra hết rồi.”
“... Muốn ăn gì?”
“Cái gì cũng được?!” Mắt sáng lên.
Có trời mới biết, cơm mà cô ăn ở bệnh viện chẳng khác nào cơm heo.
Hai mươi phút sau.
Đại sảnh rộng và thoáng đãng, trang hoàng tinh tế, tiếng đàn vĩ cầm bay bổng, du dương.
Tại bàn dành cho hai người, một nam, một nữ ngồi đối diện nhau.
“Đồ ăn ở nhà hàng Pháp này cũng không tệ lắm.” Đàm Hi gật đầu, vẫn y như trong trí nhớ của cô, nhìn qua khung cửa kính sát đất là có thể thấy được hết cao ốc tài chính cao ngất ở bên kia con phố.
Đưa mắt nhìn lên, dừng lại ở tầng 28, đó là nơi cô từng làm việc.
Công ty đầu tư hàng đầu...
“Đây là thực đơn, hai vị muốn gọi đồ gì ạ?”
Lục Chinh nhìn cô.
Đàm Hi nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, lập tức mở miệng: “Một suất bò bít tết nấu chín bảy phần, trứng cá muối, salad cà chua không mù tạt.”
“Vâng. Vậy quý ngài thì sao ạ?”
“Sườn dê nướng, chín kỹ, cá hồi xông khói, tôm chiên trứng muối.”
“Có cần rượu vang đỏ không ạ?”
“Không cần.”
“Có nhé!”
Hai người cùng lên tiếng.
Bốn mắt giao tranh, không ai nhường ai.
Lục Chinh lạnh mắt: “Tôi phải lái xe.”
Khóe miệng nhếch lên, Đàm Hi nhún vai, “Tôi không phải lái xe.”
“Ban ngày ban mặt, uống rượu làm gì?”
“Ai bảo ban ngày thì không thể uống rượu chứ?”
“Không cho.”
“Anh không thể uống lại còn không cho người khác uống, quá ngang tàng rồi đấy nhé!”
“Đừng quên, tôi mới là người trả tiền bữa cơm này.”
“Keo kiệt!”
“Vậy... Hai vị có cần rượu vang nữa không ạ?”
“Không cần.”
“Cần!”
Tiếp tục giằng co, ánh mắt giao nhau, tóe lửa bùm bùm.
“Trẻ vị thành niên, không được uống rượu.”
“Bà đây 19 tuổi rồi nhé. OK?” Nổi điên.
“32B, 19 tuổi?” Cười nhạo.
“Lục, Chinh!” Phát điên.