Hàn Duy sống ở căn hộ đơn, trong phòng ngoại trừ giường và các loại tủ kệ, còn có một giá sách âm tường, bên cạnh là bàn ghế.
Từ Diệu Văn nhàn nhã ngồi trên ghế, xử lý mớ tài liệu sổ sách, ngẫu nhiên quay đầu lại nhìn thì thấy Hàn Duy tựa vào giường đọc sách, khuôn mặt chăm chú, lông mi dài rũ xuống, một hình ảnh rất hài hòa.
Từ Diệu Văn tâm tình tốt lắm, xem ra không có phòng đọc sách cũng không có gì là không tốt.
Đem mớ công việc đẩy qua một bên, Từ Diệu Văn duỗi người đi qua giật quyển sách trong tay Hàn Duy xếp lại vào kệ, leo lên giường ngăn chặn ý định đứng dậy lấy sách của y, ôm y vào lòng không cho kháng cự ra lệnh ‘’ Ngủ ! ‘’
Nói chung là do địch không lại, Hàn Duy cứ thế bị ôm chặt không giãy ra được, chỉ biết năn nỉ ‘’Còn chút nữa là đọc xong rồi…’’ Từ Diệu Văn nhìu mày, quá mê đọc sách cũng không phải việc xấu, nhưng vì đọc sách mà bỏ bê hắn chính là việc không tốt.
‘’Vẫn còn sớm, anh để em đọc cho xong đi, còn không đến mười trang nữa, thật đó ! Diệu Văn em sắp đọc xong rồi…’’
Người trong lòng phản kháng bằng cả tay lẫn chân nhưng chỉ phí công, Từ Diệu Văn dùng thêm lực siết chặt, giọng nói rất bất đắc dĩ ‘’Còn lộn xộn anh liền làm thịt em’’
Mấy ngày nay sớm chiều bên y ngặt nỗi nhìn được mà không ăn được. Đêm đêm nằm ôm y ngủ lại có phản ứng, thế là đành lủi thủi vào phòng tắm dội nước lạnh hoặc chờ thằng đệ của mình bình tĩnh lại, hiện tại lại vì y giãy giụa mà chào cờ, nếu không phải nghĩ cho bệnh tình của y, Từ Diệu Văn đã lập tức đè y xuống mà làm cho thỏa.
Hàn Duy cũng biết mình gây ra hậu quả nghiêm trọng, nghe hắn uy hiếp như vậy lập tức ngoan ngoãn nằm im, Từ Diệu Văn hít sâu một hơi, đứng dậy tắt đèn, trong phòng một mảnh đen kịt.
‘’Ngủ đi’’ Từ Diệu Văn xoa đầu y, tận lực làm cho giọng nói dịu dàng bình tĩnh một chút, rồi mới kéo dài khoảng cách hai người. Nếu cứ tình hình này, đừng nói ôm, cho dù chỉ chạm nhẹ người ta thôi thì cũng đã muốn bị hỏa dục thiêu đốt.
Sau vài giây lặng phắc, Hàn Duy khẽ nói ‘’Thực ra có thể làm mà’’
Từ Diệu Văn nghĩ một lúc vẫn là đưa tay xoa đầu Hàn Duy, khàn khàn nói ‘’Đừng nghĩ nhiều, mau ngủ đi’’
Hàn Duy trực tiếp lăn vào lòng hắn, như làm nũng mà áp trán vào nhau, khẩu khí cùng động tác rất cương quyết ‘’Đã bớt sốt nhiều rồi’’
Nói xong lướt môi hôn khắp mặt Từ Diệu Văn.
‘’Mẹ kiếp !’’ Từ Diệu Văn bị lửa đốt thân, chặn Hàn Duy lại, hôn y một hồi rồi đứng dậy bật đèn, sau đó lại lăn lên giường đè Hàn Duy, đưa tay vào quần áo y mà vội vã xoa nắn, nắn một đường từ ngực đến eo, được người ta cho phép Từ Diệu Văn trở về với bản tính thô bạo.
Hàn Duy bị hắn vuốt ve đến mức cả người phát nhiệt, trong mũi phát ra tiếng hừ nhẹ, hai tay bắt đầu không yên phận mà cởi quần áo hắn.
Quần áo trên người rất nhanh được giải thoát, đệm chăn ấm áp sau lưng hòa cùng sự nóng rực từ da thịt, Từ Diệu Văn lướt tay đến mông Hàn Duy, không ngừng nắn bóp, ngón tay theo khe hẹp tiến vào, vừa lòng nhìn người dưới thân phát ra tiếng rên rĩ, cũng nâng hạ thân lên ma sát cùng y, Từ Diệu Văn nhét ngón tay vào miệng Hàn Duy, bắt y phải mở miệng liếm láp nó.
Từ Diệu Văn lo cho thân thể của y nên cũng hết sức phát huy khả năng nhẫn nại, vừa đem hai ngón tay sáp nhập, vừa dịu dàng hôn môi, muốn chuẩn bị cho y thật cẩn thận, không ngờ Hàn Duy phát ra âm thanh bất mãn, hai chân thon dài quắp chặt lưng Từ Diệu Văn, hai đùi ma sát trên da thịt hắn như muốn hắn tiến thêm bước nữa.
Thấy y nhiệt tình như vậy, tình dục lập tức nổ tung trong đầu, phía dưới cương cứng đến phát đau, hắn chửi thề một cái rồi rút ngón tay ra, một tay nâng đùi Hàn Duy lên, tay kia đỡ lấy tinh khí đã nổi gân xanh đặt trước huyệt khẩu, chậm rãi tiến vào, sau đó dùng sức đẩy mạnh một cái.
Cuối cùng đã vào được toàn bộ, cảm nhận thấy người dưới thân không ngừng run rẩy thở dốc, Từ Diệu Văn cúi đầu cắn mũi y mang theo ý trừng phạt ‘’Muốn anh đến vậy sao? Không sợ bị đau à ?’’
Hàn Duy quay đầu qua một bên không thèm để ý đến hắn, hắn vẫn nhất quyết không buông tha mà thủ thỉ bên tai ‘’Vừa nãy còn thèm khát, sao giờ lại im lặng rồi ? Không nói anh không làm tiếp đâu’’
Dưới ánh đèn mờ nhạt, không biết y đỏ mặt là do bị bệnh hay là do lời hắn vừa nói ra, Hàn Duy ôm chặt hắn, chôn mặt vào bả vai hắn là nhỏ giọng thúc giục ‘’Mau động đi’’
‘’Lỡ động rồi làm em đau thì sao ?’’
Bả vai bị cắn một cái, Từ Diệu Văn cười khẽ rồi lùi ra, chung quy vẫn là không dám dùng quá nhiều lực, chỉ nhẹ nhàng đung đưa thắt lưng, vật thô cứng khẽ sáp nhập, lực đạo không lớn, tần suất chậm hơn nhiều so với bình thường, nhưng mỗi lần đều vào thật sâu, lúc rời khỏi chỉ còn phần đỉnh nằm lại bên trong, cứ thế lại tiến vào thật sâu.
Cứ thế một lúc hai nơi tiếp xúc dần dần ướt đẫm, Hàn Duy dùng sức kẹp eo hắn, khuôn mặt động tình càng lúc càng rõ, miệng hơi hé mở, nhỏ giọng rên rỉ, Từ Diệu Văn chỉ cảm thấy phía dưới càng trương to hơn, hắn cực lực kiềm nén xúc động muốn mạnh mẽ tiến nhập, đôi mày cau lại, cẩn thận khống chế tốc độ.
Một bàn tay đưa lên vuốt ve cái trán, nhẹ nhàng lau đi mồ hôi cho hắn. Từ Diệu Văn cười một cái, nắm lấy tay y đặt lên mặt, tiếp tục trừu động bên trong, Hàn Duy đưa một tay ôm lưng Từ Diệu Văn, tay kia nhẹ nhàng vuốt ve lông mày đang cau lại của hắn ‘’Em không sao’’