Nghe vậy, Thẩm Trí Hằng và Tô di nương đều giật mình.
Thánh chỉ?
Tại sao..
lại tới vào lúc này? Nó dành cho ai?
Tô di nương trong lòng có một loại dự cảm không tốt, tim nhảy dựng lên, ngay cả bàn tay đang thắt khóa cho Thẩm Trí Hằng cũng không kiềm chế được mà run lên.
Đang muốn hỏi có chuyện gì, Thẩm Trí Hằng liền xoay người, chỉnh lại y bào, bước nhanh đi ra ngoài.
Tô di nương không dám lơ là, vội vàng đuổi theo.
Khi hai người vội vã đi tới đại sảnh, ngự tiền đại tổng quản Triệu Định Xương đã đợi được một lúc.
“Triệu công công, để ngươi đợi lâu rồi.” Thẩm Trí Hằng nghiêm túc nhìn hắn, đang định hỏi một câu, Triệu Định Xương vẻ mặt trịnh trọng nói: “Thánh chỉ đến!”
Sau đó toàn bộ ô nha Thẩm phủ tiến lên, quỳ xuống đất tiếp chỉ.
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Ta nghe nói nữ nhi Thẩm phủ là Thẩm Ngữ Yên hiền lành và lương thiện, dung mạo xuất chúng.
Thái hậu nghe tin rất vui mừng.
Trưởng tử Bách Lý phủ Văn Dương cũng đã đến tuổi hôn sự, nên chọn một hiền nữ xứng đôi, vừa hay Ngữ Yên cũng chưa có hôn sự, đúng là thiên thiết địa tao.
Vi thành giai nhập chi mĩ, ta đặc biệt ban ngươi cho Văn Dương làm trắc thất, chọn ngày tốt gả vào Bách Lý phủ, khâm thử!”
Cái gì?
Mọi người đều bị dọa ngốc.
Hoàng thượng ban hôn, hạ thánh chỉ, nhưng không phải chính thê, mà là trắc thất?
Chuyện này..
Người không thể tiếp nhận nhất đương nhiên chính là Tô di nương, bà không ngờ mọi chuyện lại kết thúc như thế này.
Bà ta đã thuyết phục Ngữ Yên vì tương lai lâu dài gả cho Bách Lý Văn Dương.
Nhưng không ngờ lại là trắc thất?
Trắc thất là gì! Nói một cách dễ nghe thì là trắc thất, nhưng nói trắng ra thì chính là thiếp!
Thiếp! Làm sao bà ta có thể chấp nhận được chuyện này! Bà ta chỉ là thiếp, mãi mãi không thể lên làm chính thê.
Cho dù Thẩm Trí Hằng chỉ có một nữ nhi là nàng, thì bà vẫn là thiếp!
Bây giờ đứa con gái duy nhất của bà cũng phải trở thành thiếp của người khác? Làm sao bà ta có thể chấp nhận điều này?
“Thẩm Nhị tiểu thư, còn không mau tiếp chỉ?” Triệu Định Xương đọc thánh chỉ xong, nhìn Thẩm Ngữ Yên còn đang ngơ ngác, nở nụ cười hòa ái.
Nghe xong lời này, Thẩm Ngữ Yên mới phản ứng lại, nhanh chóng nhận lấy chiếu chỉ.
Cho dù có bao nhiêu không cam lòng và không hiểu, thì đây chính là thánh chỉ.
“Triệu công công, cái này..” Thẩm Trí Hằng đi tới trước mặt Triệu Định Xương, đưa ra một thỏi vàng lớn, định mở miệng lại bị Triệu Định Vương chặn miệng lại.
“Thẩm đại nhân, Tô di nương, Hoàng thượng và Thái hậu còn sai ta truyền khẩu dụ tới.
Thẩm đại nhân, hãy nghe cho kỹ.”
Triệu Định Xương nuốt khan, vẻ mặt khó hiểu nhìn hắn, nghiêm túc nói: “Thẩm Trí Hằng đừng quên, đừng quên, hôn sự của Thẩm Nhược Kiều và Tần vương là do ta ban.
Dù nàng chưa gả cho Tần vương, cũng không ai có thể thay đổi hôn sự này!”
Sau đó hắn quay lại nhìn Tô di nương, người đang bị sốc đến mức không biết phải làm sao, nói: “Tô di nương quản gia không tốt, ai gia cảm thấy bất an.
Từ giờ hãy đến chùa tụng kinh cầu bình an cho Thẩm gia nửa tháng, trong thời gian này không được phép vào thăm, ai vi phạm sẽ bị coi là kháng chỉ.”
“Vương gia..” Nghe xong, Tô di nương chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn ra.
Nếu không có mama giúp việc ở bên đỡ, chắc chắn bà ta đã ngã xuống đất rồi.
Bà ta bị Thái hậu trừng phạt, giam ở trong chùa nửa tháng, không ai được phép vào thăm.
Bà ta gả vào Thẩm gia đã mười sáu năm, mặc dù là người duy nhất được Thẩm Trí Hằng sủng ái, nhưng bà ta biết trong Thẩm gia không có ai thích bà ngoại trừ Thẩm Trí Hằng.
Nhưng, lúc đó vị trí của Thẩm phu nhân rõ ràng là của bà! Nếu không phải Chu Quân Ngọc dọc đường cướp mất, sao có thể trở thành thê thiếp?
Bà ta cũng là đích nữ trong một gia đình thanh bạch! Phụ thân bà ta cũng là quan chức đương triều! Bà ta đường đường là đích nữ của Tô gia, bà và Thẩm Trí Hằng yêu nhau, chính Chu Quân Ngọc không chỉ cướp đi cuộc hôn nhân của cô mà còn cả địa vị Thẩm phu nhân của bà ta.
Vậy mà tại sao, mọi người không nói gì Chu Quân Ngọc đó!
Đến bây giờ, nữ nhi của bà ta còn đang cướp đi vị trí Tần vương phi của Yên Nhi.
Chu Quân Ngọc, ngươi đừng có ám ta nữa!
Thẩm Trí Hằng mặc dù cảm bà ta đáng thương nhưng cũng không dám phản kháng.
“Thẩm đại nhân, Tô di nương, các ngươi còn không tiếp chỉ sao?” Triệu Định Xương vẫn như cũ cười nói.
Dù cực kỳ không muốn nhưng bọn họ vẫn phải tiếp chỉ tạ ơn.
Sau đó, trước khi Tô di nương kịp nói gì, bà ta đã được đưa đến Phật đường để suy ngẫm về lỗi lầm của mình.
Thẩm Trí Hằng còn muốn hỏi, nhưng Triệu Định Xương hoàn toàn không cho hắn cơ hội, cứ thế rời đi.
“Phụ thân, con không muốn!” Nhìn thấy Triệu Định Xương rời đi, Thẩm Ngữ Yên hét lên, trên mặt tràn đầy ủy khuất cùng thống khổ, “Con không muốn gả cho Bách Lý Văn Dương, chỉ là làm thiếp mà thôi! Cha, người yêu con nhất, người giúp con đi cầu xin hoàng thượng thu hồi thánh chỉ đi!”
Thẩm Trí Hằng mặc dù cũng cảm thấy có lỗi với con gái Thẩm Ngữ Yên, nhưng hắn cũng hiểu rằng thánh chỉ khó có thể thay đổi.
Bây giờ thánh chỉ đã được ban, bonj họ làm sao có thể trái lệnh được?
Hít một hơi thật sâu, hắn nhìn thẳng vào Thẩm Ngữ Yên, “Thánh chỉ đã được ban hành, ngươi còn không muốn gả.
Ngươi muốn kháng chỉ, muốn cả nhà chết mới vừa lòng sao?”
Nghe đến lời này, toàn thân Thẩm Ngữ Yên như muốn nổ tung, không thể cử động
Phải rồi, kháng chỉ là tội gì, cô sao có thể không biết! Tuy nhiên, cô không muốn làm như vậy!
Thẩm Nhược Kiều, con khốn đó, rõ ràng là đáng phải chịu tất cả những điều này, tại sao chuyện đó lại đột nhiên xảy ra với cô?
Thẩm Nhược Kiều!
Nghĩ tới đây, Thẩm Ngọc Yên tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt càng thêm hung ác.
Sau đó cô dường như chợt phát hiện ra điều gì đó, đột nhiên nhìn quanh vẫn không tìm thấy bóng dáng Thẩm Nhược Kiều, “Phụ thân, Thẩm..
tỷ tỷ đâu? Sao không thấy tỷ tỷ ra nghe thánh chỉ? Phụ thân có thấy tỷ tỷ không? Tỷ ấy đã làm gì vậy, không tiếp chỉ sao?”
Sau khi cô nhắc nhở, Thẩm Trí Hằng cũng phát hiện Thẩm Nhược Kiều không có ở đây.
“Đồ khốn nạn, nó đang muốn giết cả Thẩm gia sao? Thậm chí nó còn không ra tiếp chỉ!” Thẩm Trí Hằng tức giận và hét lớn với quản gia: “Đi gọi tiện nhân đó cho ta.”
Thẩm Ngữ Yên khóe môi nhếch lên một nụ cười khinh thường vô hình.
Chỉ cần Thẩm Nhược Kiều sống không tốt, tâm tình cô ta liền vui vẻ.
Lúc này cô ta thậm chí còn quên mất việc gả cho Bách Lý Văn Dương làm thiếp.
Cô ta chỉ muốn nhìn thấy Thẩm Nhược Kiều bị phụ thân chửi rủa.
“Phụ thân đừng giận, tỷ tỷ chắc chắn không phải cố ý bỏ lỡ thánh chỉ, chắc tỷ tỷ mệt quá không dậy được.
Phụ thân, hay là để con đến thăm tỷ ấy.
Con sợ tỷ ấy cảm thấy không khỏe.” Thẩm Ngữ Yên nói.
Cô ấy với vẻ mặt lo lắng, hành động như một người muội muội yêu thương tỷ tỷ sâu sắc.
“Đúng là khiến người ta lo lắng.
Nó mà được một phần như con thì ta đã yên lòng!” Thẩm Trí Hằng tức giận nói.
“Phụ thân, đừng nói như vậy.
Tỷ tỷ cũng không muốn mắc lỗi, chỉ là thân thể không khỏe.
Cũng may Triệu công công không phát hiện ra tỷ tỷ vừa rồi không có mặt.” Thẩm Ngọc Yên tiếp tục tốt bụng thuyết phục Thẩm Trí Hằng.
“Lão gia, người từ Tấn Vương phủ tới.” Quản gia chạy tới, cung kính nói.
Vừa nghe đến ba chữ “Tấn vương phủ”, mắt Thẩm Ngữ Yên liền sáng lên..