Ngày Đính Hôn Ta Mặc Hỷ Phục Cưỡng Hôn Vương Gia

"Nghiệp chướng, ngươi đang nói nhảm cái gì!" Thẩm Trí Hằng gầm lên, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nàng.

Còn Thẩm Ngữ Yên sợ hãi và kinh hãi nhìn cô, "Tỷ tỷ, đây là những lời đại bất kính, tỷ.."

"Vậy tại sao phụ thân lại không để ý tới khẩu dụ của Thái hậu và Hoàng thượng?" Thẩm Nhược Kiều ngắt lời. Sau khi cắt ngang Thẩm Ngữ Yên, nàng nhìn Thẩm Trí Hằng với ánh mắt khinh thường, vẻ mặt giả vờ ngây thơ thắc mắc hỏi.

Nghe vậy, Thẩm Trí Hằng chợt nhận ra, hắn mở miệng định nói gì đó, lại phát hiện một chữ cũng không thốt ra được. Vì vậy, hắn chỉ có thể dùng ánh mắt giận dữ nhìn Thẩm Nhược Kiều.

Thẩm Nhược Kiều lại nhún vai nói: "Cha, đến giờ thượng triều rồi."

Thẩm Trí Hằng dù có tức giận đến đâu cũng chỉ có thể xắn tay áo rời đi. Dù sao, thật sự đã đến lúc thượng triều. Còn nghiệp chướng này, đợi hạ triều ông ta sẽ từ từ nói chuyện với nàng.

Hơn nữa, ông còn phải gặp Thái hậu về chuyện hôn sự của Ngữ Yên. Dù sao đi nữa, hắn ban đầu cũng mắt nhắm mắt mở chấp nhận gả cô cho Bách Lý Văn Dương, nhưng bây giờ cô chỉ có thể làm thiếp, không phải là một cái tát vào mặt ông ta, vào mặt Thẩm gia sao?

* * *

Kiều viên.

Thẩm Nhược Kiều đang ngồi trên ghế, đem tất cả các hộp mà Mộ Dung Vũ lần lượt mở ra. Nhìn đống đồ bên trong, Thẩm Nhược Kiều thực sự.. kinh ngạc.


Rốt cuộc phủ Tần Vương có đến bao nhiêu lễ vật? Đống lễ vật này, tùy ý lấy ra một cái, cũng là bảo vật vô giá.

Còn nàng, tất nhiên được bỏ vào trong thùng lễ vật, quang quang chính chính rời khỏi Tần phủ tới Thẩm phủ.

Mặc dù nói là quang quang chính chính quang minh chính đại nhưng nàng vẫn cảm thấy rất khó chịu. Nàng rõ ràng là đích nữ của Thẩm gia, là Vương phi tương lai của Tần phủ, khi về phủ của mình lại phải trốn trong hộp rồi lén lút quay về?

Nhưng ngoài cách đó ra nàng không còn đường nào khác trở về.

Thẩm Ngữ Yên bước vào, nhìn thấy từng hộp từng hộp đều là bảo vật thì trợn mắt kinh ngạc. Hai tay cô nắm chặt thành nắm đấm, hai hàm răng trên dưới nghiến chặt, trong mắt hiện lên vẻ oán hận, không cam tâm.

Tất cả những thứ này vốn dĩ phải thuộc về cô ta. Bây giờ lại bị tiện nhận Thẩm Nhược Kiều đó cướp mất.

Một ngày nào đó cô sẽ lấy lại tất cả những gì thuộc về mình.

"Tỷ tỷ." Giọng nói thanh tú, ủy khuất, đáng thương của cô ta vang lên, mang theo chút khóc lóc, "Tỷ làm sao vậy? Tỷ không phải rất ghét Tần Vương gia sao? Chẳng phải tỷ vẫn luôn muốn giải trừ hôn ước với hắn sao? Người tỷ thích rõ ràng là Bách Lý biểu ca a! Tỷ tỷ, có phải Tần vương đã uy hiếp tỷ, ép tỷ gả cho hắn?"

Lại nữa à?

Thẩm Nhược Kiều chỉ lặng lẽ nhìn cô, trên môi cong lên đầy mê hoặc.

Đúng vậy, kiếp trước nàng đã bị hai mẹ con này tẩy não. Sau đó tin rằng Mộ Dung Vũ là một tên đại ma vương mưu mô thích dùng quyền lực uy hiếp người khác.

Nếu nàng gả cho hắn, không những tính mạng không giữ được, còn làm liên lụy đến toàn bộ Thẩm gia.

Kiếp trước Tô di nương đối xử với nàng thật "tốt", luôn bên cạnh nàng, dỗ dành nàng. Lúc đó Thẩm Nhược Kiều đã nghĩ, Tô di nương thực sự không khác gì mẫu thân của nàng.

Mỗi khi Thẩm Trí Hằng nổi giận với nàng, Tô di nương luôn cố gắng thuyết phục ông ta: "Nhược Kiều còn nhỏ, lão gia, đừng tức giận, đừng tức giận, thiếp sẽ từ từ dạy bảo nó, nó sẽ thay đổi a."

Cứ như vậy, nàng được nuôi dưỡng thành người kiêu ngạo ngu ngốc. Lại bị sự cộng tác của Thẩm Ngữ Yên và Bách Lý Tử Loan, cộng thêm sự ôn nhu dịu dàng ngon ngọt của Bách Lý Văn Dương, đặt bên cạnh Mộ Dung Vũ lúc nào cũng thờ ơ, lạnh nhạt, mưu mô, không biết đối nhân sử thế. Đương nhiên, trái tim nàng trao trọn cho tên Bách Lý Văn Dương kia.

Hắn là con nuôi của phủ Bách Lý, vì để giữ lại mặt mũi cho hắn, nàng mang tất cả kỹ năng, năng lực của mình giấu đi.


Chỉ là không ngờ tất cả đều là âm mưu a! Âm mưu muốn lấy mạng nàng!

Thẩm Ngữ Yên cảm thấy khó chịu trước nụ cười mê hoặc của nàng, như có hàng triệu con kiến bò trên người, ngay cả da đầu cũng tê dại.

"Tỷ tỷ.. sao tỷ lại nhìn ta như vậy?" Cô nhìn Thẩm Nhược Kiều với vẻ mặt buồn bã.

Thẩm Nhược Kiều cười nhẹ, chỉ vào hộp đựng trang sức và kẹp tóc bằng ngọc, nhân sâm nghìn năm và nấm linh chi ngàn tuổi, chậm rãi nói: "Muội muội thấy những thứ này thế nào?"

Tất nhiên là rất tốt, đây là những thứ cô ta mơ cũng muốn có được.

Nhưng Thẩm Ngữ Yên sẽ không bao giờ nói những lời này. Ngược lại, cô ta nhìn nàng với vẻ mặt nghiêm túc, nói: "Tỷ tỷ, những thứ này chẳng qua chỉ là những thứ tầm thường mà thôi. Thẩm phủ chúng ta không thiếu ngọc trai, kẹp tóc, gấm vóc, lụa tơ tằm. Trong kho của chúng ta còn có nhân sâm và nấm linh chi. Việc gì phải nhận chúng từ Tần Vương phủ? Tỷ tỷ, tỷ thật sự muốn buông tay Bách Lý biểu ca sao?"

"Nhưng muội muội, Bách Lý biểu ca bây giờ chính là vị hôn phu của muội, đó là thánh chỉ Hoàng thượng ban a?" Thẩm Nhược Kiều mỉm cười điềm tĩnh nói.

"Tỷ tỷ, tỷ tiến cung thỉnh cầu Hoàng thượng thu hồi thánh ý đi. Hoàng thượng thương tỷ nhất, chỉ cần tỷ nói cho người biết tỷ có ý với Bách Lý biểu ca, người nhất định sẽ thu hồi lệnh ban hôn của chúng ta, còn tỷ có thể gả cho Bách Lý biểu ca a. Tỷ tỷ, như vậy, tỷ có thể ở bên Bách Lý biểu ca, cũng có thể thoát khỏi móng vuốt của Tần vương gia rồi."

Thẩm Ngữ Yên nhìn nàng, nói với vẻ đầy hy vọng. Trong đôi mắt của cô ta còn hiện lên một tia nước mắt, nhìn thật sự rất giống đang thương cảm cho người khác.

Nếu là kiếp trước, Thẩm Nhược Kiều nhất định đã bị cô thuyết phục. Đáng tiếc, Thẩm Nhược Kiều của ngày hôm nay đã không còn là Thẩm Nhược Kiều của kiếp trước nữa.

Bây giờ nàng là một ác ma bò ra từ địa ngục, đến đây đánh nhau với mấy con quái vật này để tìm sự sống.

Nàng cười lên, ánh mắt sáng như sao giữa trời đêm, "Nhưng người ta yêu chính là Tấn vương a! Muội muội, muội như thế không phải đang làm khó ta sao? Lại nói, Bách Lý Văn Dương sao có thể so sánh với Tấn Vương gia? Một bên chỉ là con nuôi của Bách Lý phủ, ngay cả tư cách kế vị cũng không tới lượt. Tần vương gia là con trai của tiên đế, đệ đệ ruột của hoàng thượng, nắm giữ binh quyền. Muội muội, nếu đổi lại là muội, muội sẽ bỏ Tấn Vương gia, chọn Bách Lý Văn Dương sao?"


"Muội.."

"A, ta quên mất. Muội không được chọn!" Nàng ngắt lời Thẩm Ngữ Yên, như chợt nhớ ra: "Muội đã được Hoàng thượng ban hôn, gả cho Bách Lý Văn Dương làm thiếp. Muội muội, thánh chỉ đã ban xuống, muội vẫn là nên quay về chuẩn bị đồ hồi môn của mình đi! Mặc dù không có kiệu lớn tám người khiêng, cũng không có nghi lễ phong hiệu, nhưng của hồi môn thì vẫn nên chuẩn bị,"

"Tỷ.." Thẩm Ngữ Yên khuôn mặt nhăn nhó giận dữ, trừng mắt nhìn Thẩm Nhược Kiều, trong mắt bùng lên lửa giận.

Đã vậy thì không cần phải diễn kịch nữa.

"Thẩm Nhược Kiều, chuyện này đều do ngươi làm ra đúng không? Là ngươi hãm hại ta và Bách Lý Văn Dương?"

Thẩm Nhược Kiều mím cười: "Muội muội đừng có gắp lửa bỏ tay người, vu oan cho ta cẩn thận lại bị trừng phạt."

"Ngươi!" Thẩm Ngữ Yên hung dữ trừng mắt nhìn nàng, nghiến răng nghiến lợi, "Thẩm Nhược Kiều, ngươi đợi đó cho ta!"

Nói xong, cô xắn tay áo tức giận bỏ đi.

"Tiểu thư.." Thẩm Ngữ Yên vừa rời đi thì một nha hoàn vội vàng chạy tới bên này, "Vương gia.. Vương gia được triệu vào cung!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận