Hoài An gào lên, cô cố vùng khỏi Công Uẩn. Nhưng vẫn không thể làm Công Uẩn rút thanh gươm mỗi lúc một đâm sâu vào người Chí Trung. Y vẫn kiên cường cắn chặt răng mà nhìn Công Uẩn.
-Lê Long Đĩnh, trận chiến giữa ta và ngươi, ai yêu nàng ấy nhiều hơn sẽ là kẻ thua cuộc.
Chí Trung bật cười lạnh, ánh mắt y vẫn ngạo nghễ đến điên dại.
-Vậy thì ta cam tâm.
Công Uẩn nghiến răng thu phăng gươm, máu bắn ra đầy trên gương mặt lãnh huyết của y. Hoài An giật mạnh tay khỏi y, lao đến đỡ lấy Chí Trung đang đâm xuống sàn.
-Không Chí Trung, chàng làm ơn đừng chết...Xin chàng...
-Ta đau quá...
-Em biết, em biết, Chí Trung. Em xin lỗi.
-Nàng đừng sợ, ta chỉ đau một chút thôi.
Hoài An bật khóc gục trên mái đầu y, hòa cùng với nước mắt của y.
Công Uẩn quặn thắt tim gan. Y quay đi không nhìn nữa. Y không đâm vào tim Lê Long Đĩnh, vì vị trí đó chính là nơi năm xưa Lê Hoàn đã đâm Đinh Tiên Hoàng. Chí Trung sức cùng lực cạn rồi, dù có đâm ở phần mềm, y cũng sẽ không qua khỏi.
Bất chợt, từ sau y, Hoài An ập đến tước lấy gươm. Công Uẩn trợn trừng mắt kinh hãi. Tại sao gươm trong tay một võ tướng, Hoài An có thể dễ dàng cướp đi như thế.
Cô kề gươm lên cổ mình, ánh mắt ngây dại đi nhìn Công Uẩn.
-Nàng làm gì vậy!
-Anh còn tiến tới một bước, tôi sẽ lập tức tự kết liễu đời mình!
Bàn chân Công Uẩn sững lại, y điên cuồng gào lên.
-Hoài An!
-Chí Trung là cả cuộc sống của tôi! Tôi không thể bỏ anh ấy một mình!
-Nàng điên rồi!
-Phải! Tôi điên rồi!
-Long Tự...
Hoài An thẫn thờ quay đầu, nhìn đôi mắt Chí Trung lấp lánh cười, dẫu máu tanh vây khắp. Y cười, nụ cười hiền lành nhất cô từng thấy trong suốt năm năm qua.
-Đó là tên của con chúng ta...Cuối cùng....ta đã nghĩ ra rồi.
Hoài An bật khóc, cô buông gươm ào đến ôm y vào lòng mà gào lên. Công Uẩn như chết lặng đi.
-Tự, có nghĩa là tâm tư, cũng có nghĩa là sự nghiệp cả đời...
Cô òa lên nức nở. Tự, cũng có nghĩa là điều còn sót lại sau cùng.
Y muốn cô không được chết, dẫu ra sao, cũng phải bảo vệ đứa con của hai người. Đứa trẻ này, tại sao lại quá bất hạnh, còn chưa chào đời đã mất đi cha.
Y đưa bàn tay trái đầy máu, cố lau nước mắt cho cô, nhưng chỉ làm cô thêm nức nở.
-Nếu là con gái, sẽ là Hoài Tự...
Nỗi đau này, làm sao cô có thể vượt qua? Y chết rồi, làm sao cô có thể tiếp tục sống, rồi sinh con, rồi nuôi con lớn. Tại sao? Cô không làm được...nhất định không thể làm được điều nghiệt ngã này.
-Lý Công Uẩn...
Lúc này, Công Uẩn mới quay đầu nhìn Chí Trung nằm giữa một vũng máu, đưa ánh mắt bình thản nhìn y.
Công Uẩn đã lầm, lầm khi nghĩ chắc chắn Chí Trung sẽ nhìn mình đầy hận thù, đầy căm phẫn. Nhưng y lầm rồi, ánh mắt tin tưởng này, càng làm y khốn khổ hơn.
-...sẽ chăm sóc tốt cho nàng, Hoài An...cả đứa trẻ này, cả giang sơn này...
Hoài An lắc đầu gục trên mái đầu y, tim cô đau quá, như muốn vỡ tung.
Cô còn bao lời muốn nói với y, bao nơi muốn cùng y đi đến...
-Một đời Lê Chí Trung ta ngắn, chỉ đủ để yêu một người...
Cô cố ôm lấy y, cố nhìn vào đôi mắt y dần mất đi ý thức.
-Duyên phận chúng ta...chỉ đến đây thôi...
Bàn tay Chí Trung trượt khỏi khuôn mặt Hoài An, đập xuống nền đất lạnh lẽo.
Cô bần thần nhìn đôi mắt nhắm nghiền của y, tim như vỡ tung vì đau đớn. Cô điên dại ôm lấy y vào lòng, lắc đầu nhìn ra xa.
Im lặng, chính là nỗi đau vô thanh. Đau đến cô độc, đau đến tái tê.
-Không được, Chí Trung. Chàng chưa được chết...
Công Uẩn thở hắt nhìn Chí Trung. Vua Lê Long Đĩnh, một hơi thở trước khi chết, cũng vẫn lo lắng cho người con gái hắn yêu bằng cả kiếp sống này.
-Chí Trung chàng đừng đùa nữa. Chàng vẫn chưa đưa em đi ngắm tuyết rơi mà Chí Trung...Còn con nữa, con còn chưa được thấy mặt cha...Em không cho chàng đi...
Giọng cô run rẩy, rồi bất lực tuôn thành nước mắt bỏng rát.
Vì Hoài An biết, kiếp này, cô vĩnh viễn không bao giờ được nghe giọng nói của Lê Chí Trung lần nữa.
Chí Trung, chàng trai hai mươi bốn tuổi này, mãi mãi dừng lại ở đoạn đường đã quá bi ai.
Hoài An ngửa đầu lên trời gào lên, từng tiếng nấc cô nghẹn ngào đến tận tâm can Công Uẩn. Nhưng bây giờ, y chẳng thể ào đến vỗ về cô nữa rồi. Vì y vừa cướp đi thiếu niên lang cô yêu nhất cõi đời này...
Nếu ông trời có mắt, thì Hoài An chỉ xin kiếp sau Chí Trung được sinh ra bình yên, sống nay đây mai đó, đúng như giấc mơ vạn lần của y, sống làm một kẻ tự do, chết, cũng làm một kẻ tự do, không bị những dòng sử vô tình kia ràng buộc.
Nhà Lê, trải qua ba đời vua, kéo dài hai mươi chín năm, đến đây chấm dứt.
"Ngày dài năm rộng tháng trông mong
Đêm thức, đêm mong, đêm chờ đợi
Ngày ngày tháng tháng trôi hờ hững
Trông người, trông mãi, cũng bằng không."
Kỷ Dậu, Cảnh Thụy năm thứ hai, 1009.
Tháng mười, mùa đông, Lê Long Đĩnh băng hà ở tẩm điện.
Tháng ấy, Lý Công Uẩn được sư Vạn Hạnh và tướng Đào Cam Mộc lập làm vua, sử gọi là Lý Thái Tổ.
Hoài An được Công Uẩn thay tên đổi họ, lập làm Tá Quốc Hoàng hậu, tôn là trắc phu nhân, quy chế xe kiệu và y phục khác hẳn với các cung khác, chỉ kém vai vế sau Lập Giáo Chính cung Hoàng Hậu Lê Thị Phất Ngân.
Cô thẫn thờ nhìn ra xa, đôi môi chua chát gượng cười.
Công Uẩn lên ngôi thiên tử, đã đổi hết cả những sử chép năm xưa.
Năm đó, vua Lê Long Đĩnh cho trộm trèo tường vào giết chết anh ruột là Lê Trung Tông. Chỉ có Lý Công Uẩn ở bên ôm xác vua mà khóc.
Thật trớ trêu thay, tại sao không ai bênh vực cho Chí Trung, trong khi chính Công Uẩn là người ở bên Trung Tông ngay lúc đó.
Vua Lê Long Đĩnh tính hiếu sát, hoang dâm nên mắc bệnh trĩ, phải nằm để nghe triều, nên đặt cho tên Lê Ngọa Triều.
Thật quá đáng rồi...
Một vị vua sáu lần ngồi lên lưng ngựa đánh phản quân, đánh giặc cỏ. Lần cuối cùng đánh giặc chỉ cách trước y băng hai tháng.
Một vị vua dùng suốt những ngày trên ngai, đánh đông dẹp bắc, làm gì có thời gian hoang dâm vô độ, ăn chơi trác táng chứ?
Cô vẫn tin, đâu đó trên mảnh đất này vẫn còn có người tin vào vua Lê Long Đĩnh. Vẫn có nhiều nơi lập đền thờ y, tưởng nhớ y. Như vậy, chắc Chí Trung cũng đã mãn nguyện rồi.
Công Uẩn lên ngôi, lập sáu hoàng hậu. Ngoài cô và Phất Ngân, bốn người còn lại đều là con của tướng dưới trướng y. Y cũng nhận rất nhiều đứa trẻ ở chùa làm con, đều phong làm hoàng tử, công chúa. Duy chỉ có Phật Mã, sắc phong làm Hoàng thái tử.
Vì giữ thanh danh mình trong sạch, che mắt cả thế gian, Công Uẩn vẽ nên mối tình tuyệt đẹp cùng Phất Ngân, cùng vị công chúa cuối triều Lê, rằng y thừa hưởng giang sơn từ nhà vợ, chứ không phải là cướp lấy.
Bao năm đó, cuối cùng thu lại chỉ bằng câu chuyện dân gian truyền đi.
Mùa hạ năm sau đó, Hoài An trở dạ.
Công Uẩn đã ở bên cô, lo lắng cho cô đến cồn cào. Nghe tiếng kêu gào của Hoài An, lòng y càng đau thêm nỗi đau vẫn còn chưa kịp nguôi từ trước.
Tiếng khóc trẻ con truyền từ trong phòng, Công Uẩn như chôn chặt chân dưới đất, đau đáu nhìn vào trong.
Nữ y vội mở cửa trông ra, cúi đầu mời y vào.
-Bệ hạ, xin chúc mừng người, là hoàng tử.
Y vội vàng chạy đến bên Hoài An đang ôm đứa bé còn đỏ hỏn, nước mắt cô giàn ra mỉm cười.
-Long Tự...sẽ là tên của con...
Công Uẩn chua chát vuốt lọn tóc trên trán cô. Hoài An ngước đôi mắt mệt mỏi nhìn y, Công Uẩn chỉ cười lặng lẽ.
-Lý Long Tự.
Cô trào nước mắt nhìn Công Uẩn.
Nam nhân này, đến cuối cùng vẫn là vì yêu cô mà bất chấp không phải con mình, lập làm hoàng tử. Y đã giang vòng tay về phía cô, xin cô trở về.
Nhưng làm sao cô có thể, đứa bé này, đáng lẽ phải họ Lê, Lê Long Tự. Tại sao cuộc đời lại nghiệt ngã nhường này.
-Từ bây giờ, nàng đừng suy nghĩ nữa. Những gánh nặng này, hãy cứ để ta một mình vác lấy, có được không? Nàng chỉ cần ở bên ta, chỉ cần sống vui vẻ, bình an, ta đã mãn nguyện lắm rồi.
Cô lặng đi không nói nữa, im lìm ôm con, hai mắt nhắm nghiền rồi mệt lả thiếp đi.
Công Uẩn đau lòng vuốt tóc cô rồi hôn lên trán cô nhẹ nhàng.
-Nếu phải dùng cả đời này để đánh đổi những tội lỗi của ta, Hoài An, ta đều chấp nhận.
Hoài An đứng giữa ngự uyển, ánh mắt lạnh lẽo trải ra chiếc cầu cửu khúc quanh co.
Y đã từng đứng đó, ánh mắt lấp lánh nhìn hòn giả sơn cô cất công làm cho kịp sinh nhật y. Y đã ôm cô và nói cảm ơn cô không ngớt.
Vậy mà giờ đây, chiếc cầu đá vẫn còn đó, chỉ có người là theo gió cuốn bay xa.
Đã có lúc, cô nghĩ đến chuyện quyên sinh. Nhưng Long Tự, thằng bé sẽ ra sao? Sẽ là một Lê Chí Trung thứ hai, cô độc không nơi nương tựa. Thằng bé sẽ sống như một hoàng tử, cô sẽ giữ nó tránh xa khỏi trận chiến tranh giành ngai vàng, giữ nó sống thật hiền lương, và giữ nó khỏi những kí ức đau buồn ngày Hoa Lư ngược gió.
-Cô lại nhớ vua cũ?
Hoài An quay đầu, nhìn Phất Ngân đã đến sau từ lúc nào.
Phất Ngân, dường như đã hốc hác đi nhiều.
-Cô không sao chứ?
-Ta thì có làm sao?
Vẫn khí chất cao ngạo đó, nhưng dường như gượng gạo đi quá nhiều.
Phải rồi, đây là con người cuối cùng của nhà Lê. Công chúa tiền triều, giờ đây dẫu có được vua ân sủng, có sinh được Thái tử, cũng chỉ là hữu danh vô thực mà thôi.
-Long Đĩnh, chắc là đã đến gặp phụ hoàng rồi.
Ánh mắt nàng tắt hẳn đi, buồn não nề. Hoài An cũng thở dài trông ra xa, không nói nổi nữa.
-Bệ hạ sắp dời đô đi rồi.
Cô quay sang Phất Ngân, mang theo sự bất ngờ.
Công Uẩn vừa mới lên ngôi đã muốn rời đi...
-Chàng bảo, ở đây ngộp ngạt quá, cũng tàn khốc quá.
Cô cúi đầu. Phải, hai triều Đinh, Lê đã lụn bại nơi mảnh đất này.
-Chàng cũng bảo, không muốn thấy cô nhìn cảnh cũ mà đau thương.
Hoài An im bặt đi, cô đau lòng. Phải, chính là cảm động với tấm chân tình mà Công Uẩn dành cho cô. Cô không xứng đáng.
-Bổn cung sẽ không đi đến Đại La đâu.
Phất Ngân chỉ mỉm cười nhìn ra xa, nơi hồ sen đang tỏa hương ngào ngạt, quẩn quanh tâm trí.
-Nơi đây ta còn phụ hoàng, còn mẫu hậu, còn anh em ta. Công Uẩn...cũng đâu còn cần ta nữa.
-Cô đừng nghĩ như vậy...
-Chỉ cần có cô ở bên cạnh chàng thôi. Chàng đã mãn nguyện lắm rồi.
Hoài An buồn bã nhìn Phất Ngân, nàng ấy chỉ cười, nụ cười cao ngạo lắm.
-Ta thua cô rồi, Lý Hoài An.
-Phất Ngân...
-Cho nên, cô hãy làm tốt vai trò của một kẻ thắng cuộc, hãy quên Long Đĩnh đi, bắt đầu lại mọi thứ với Công Uẩn. Chàng, mới chính là bờ vai vững chãi nhất đời này của cô.
Hoài An lẳng lặng cười.
-Lấy tấm chồng, chứ đâu phải là tìm nơi dựa dẫm. Tôi chọn người yêu tôi, cùng tôi vượt qua gian khó, chứ đâu phải tìm nơi mình có thể nương tựa một cách yếu đuối như thế.
-Nhưng cô làm gì được ở thời cuộc này, với danh phận một người phụ nữ?
Hoài An im bặt đi, bất lực nhìn Phất Ngân.
-Chàng đã lao tâm khổ tứ vì cô, cô có biết không? Thay danh đổi phận cho cô, lập cô làm hoàng hậu. Hoài An, Lý Công Uẩn yêu cô rất nhiều, chẳng lẽ cô vẫn không thể hiểu.
Cô hiểu chứ, hiểu rất rõ. Nhưng nếu cô chưa từng yêu Lê Chí Trung, cô chắc chắn sẽ toàn tâm toàn ý yêu Công Uẩn, không hề hối tiếc.
-Người chết cũng đã chết, thứ cô cần đối mặt là tương lai kia. Nếu có một người không màng đến quá khứ mà vẫn yêu cô, thì cô đừng nên phụ tấm chân tình ấy...
Hoài An rơi nước mắt nhìn Phất Ngân.
Người phụ nữ này, thì ra lại nhiều bề khổ đau đến như vậy. Ở bên cạnh một người không yêu mình, nhưng cả thiên hạ lại nghĩ là phu thê tình thâm. Nay nàng chọn ở lại Hoa Lư, cũng là để giải thoát khỏi kiếp sống đáng thương này.
Nhưng ở lại Hoa Lư, cô độc biết mấy...
Mùa thu, tháng bảy, Canh Tuất, năm Ứng Thiên thứ nhất, 1010.
Vua tự tay viết chiếu dời đô từ thành Hoa Lư về Đại La.
Lúc vua đến, có rồng vàng hiện trên thuyền ngự, nên cải thành Thăng Long.
Hoài An ngồi trên thuyền rồng, nhìn qua cửa sổ ngoái đầu trông ra.
Hoa Lư lùi lại phía sau, vẫn ngày đêm lộng gió.
Mối tình của cô và Chí Trung, lại trở thành mối tình thời thanh xuân dang dở, nhưng không hề hối tiếc.
Hóa ra đến sau cùng, y vẫn chọn lụn bại cùng nhà Lê.
Lý Công Uẩn lên ngôi, biết rằng nghiệp chướng nặng nề, xây chùa khắp nơi làm phúc. Đến nỗi bị đời sau trách cứ rằng vua mới lên ngôi, tông miếu chưa xây mà đã xây chùa, dân chúng quá nửa làm sư sãi, đời sau cũng học theo mà dân oán than ngút trời.
Nhưng chẳng phải, đến sau cùng, Công Uẩn đã là người chiến thắng trong trận chiến này hay sao...
Đến nay, Công Uẩn đã thực sự lên ngôi vua rồi. Và lịch sử thuộc về những kẻ chiến thắng. Mà Lê Long Đĩnh, Lê Chí Trung, đã thua cuộc.
Hai mươi năm sau lúc này, ta sẽ thấy thất vọng vì những điều mình không làm hơn vì những điều mình đã làm.
Điều khiến Hoài An day dứt mãi về sau, đó là chưa từng nói với Chí Trung, rằng cô yêu y bằng tất cả kiếp sống của mình, không phải vì Công Uẩn mới chấp nhận ở bên y.
Có lẽ, duyên kiếp này, đã được định đoạt là dang dở.
-Bệ hạ, có một người xưng là Nguyễn Thượng cung xin cầu kiến.
Công Uẩn vẫn lặng lẽ nhìn Hoài An nhắm nghiền mắt. Ánh mắt y già nua đổ xuống người con gái mình yêu cả đời.
-Cho vào đi.
Một người phụ nữ tóc tai bạc phơ, đến trước Công Uẩn rồi quỳ xuống hành lễ.
-Trẫm đã cho người già miễn lễ, bà đứng lên đi.
-Tạ bệ hạ.
Công Uẩn chậm rãi đưa tay đắp chăn kín lên người Hoài An, không thể nén thở dài già cỗi.
-Bà là Nguyễn Thượng cung?
-Vâng thưa bệ hạ, năm xưa, già đi theo hầu Đại Thắng Minh Hoàng hậu.
Công Uẩn chợt nheo mắt. Dương Hoàng hậu sao?
-Bà đến tìm trẫm có việc gì?
-Già không đến tìm bệ hạ, già nghe tin Hoàng hậu bệnh nặng, nên đến tìm Hoàng hậu.
-Bà quen biết Hoàng hậu?
-Năm đó, Hoàng hậu cùng với Lê đế đến lăng viếng, già đã gặp qua.
-Chỉ gặp có một lần, sao bà lại nhớ rõ đến thế?
Nguyễn thượng cung hiền hậu mỉm cười, bà ôn tồn nói, ánh mắt ấm áp đổ lên Hoài An.
-Vì người phụ nữ này, mang kiếp lưỡng triều hoàng hậu.
Lưỡng triều hoàng hậu...Số mệnh không thể nào đau khổ hơn.
Hoài An dần mở mắt, nước mắt chảy xuống hai bên thái dương.
Thì ra, Dương Vân Nga đã từng cảm nhận những nỗi đau này. Cô đã lần lượt trải qua tất cả đau khổ mà bà từng nếm chịu...
Thật sự đau đớn lắm.
Dù có đấu tranh cách nào, cô cũng đã không thể thắng được số mệnh.
Công Uẩn bần thần nhìn Hoài An, y lặng đi.
-Cuộc đời của bệ hạ, hoàng hậu và vua Lê Long Đĩnh quả thật giống hệt như cuộc đời của Đinh đế, Lê đế và Dương hoàng hậu năm xưa. Khiến ta không khỏi bàng hoàng.
Bà ấy từng nói, Dương hậu đối với Lê đế là chân tình, đối với Đinh đế là ân tình. Cô đối với Chí Trung là tha thiết, đối với Công Uẩn là duyên nợ phải trả.
Hoài An mỉm cười nắm lấy bàn tay Công Uẩn. Y cũng mỉm cười với cô, nụ cười hiền lành như những ngày xưa ấy, nhưng họ vĩnh viễn không thể trở về những năm tháng thanh xuân kia nữa rồi.
-Kiếp này, nàng đã ở bên ta đủ lâu rồi, kiếp sau, ta nhất định sẽ không để nàng đi nữa.
Hoài An đưa tay lên tóc, gỡ cây trâm gỗ năm nào, đặt vào lòng bàn tay thô ráp của y.
Mắt Công Uẩn cay xè đi, nhưng bao năm qua, cuối cùng y cũng đã học được cách nuốt ngược nước mắt.
Có lẽ, đây là sự trả giá lớn nhất của y. Nhìn người con gái mình yêu thương, ở bên mình, nhưng vẫn đau thương bế tắc.
Hoài An nhắm mắt lại, đã thấy Chí Trung đứng ngay mỏm đá thân quen trên núi Mã Yên. Y mỉm cười vẫy tay, nụ cười suôt mấy chục năm qua chưa từng phai nhạt.
Chàng vẫn đứng đó đợi em sao? Hoa Lư, lại ngược gió rồi. Năm nay, em nhất định sẽ cùng chàng ngắm hoa ban rơi, nhất định...
"Người ta nói, những người cùng nhau đón Hoa Lư ngày ngược gió, sẽ ở bên nhau mãi mãi."
Lúc còn trẻ, chúng ta từ bỏ cho rằng đó chỉ là một cuộc tình, nhưng cuối cùng mới biết đó thực ra là cả cuộc đời.
Trước lúc sự sống nhoè đi, cô đã thấy linh hồn mình bay bổng một lúc trong không gian, cuối cùng, cô thấy mình lờ mờ nhận ra căn phòng trắng toá của bệnh viện, tiếng nhịp tim đập chậm rãi đến nghẹt thở. Và gương mặt anh Tuấn, hiện ra trước mắt.
Trên người anh là đồng phục Hải quân, quân hàm Đại uý, càng oai phong vạn phần. Cô đã mơ đến ngày gặp lại anh. Anh sốt ruột, anh khổ tâm, anh nghẹn ngào nhìn cô.
"Ở lại với anh, được không?"
Em xin lỗi. Nhưng trái tim em đã trót ở lại quá khứ. Và tình yêu của em cũng không còn như trước đây.
Em thực sự không biết phải đối diện với anh như thế nào.
Nguyễn Thượng cung lẳng lặng cúi đầu.
Một đời lưỡng triều hoàng hậu nữa sắp kết thúc.
Dẫu cho Hoài An đã được Công Uẩn che giấu thân phận, nhưng cuộc đời cô đâu kém bi thương hơn Dương Hoàng hậu..
Thôi thì đành vậy, một kiếp sống quá ngắn, chỉ đủ để yêu một người. Sống ở bên vua mới, chết đi, lại về bên vua cũ rồi...
Năm sau đó, Mậu Thìn, Thuận Thiên năm thứ mười chín, 1028.
Lý Thái Tổ cũng băng hà.
Hai đời vua, một cuộc chuyển giao lịch sử. Thay triều đổi đại, vốn có bình yên gì. Thôi thì đời tàn, thù cũng dứt, cuối cùng chỉ là những nấm mồ xanh cỏ mà thôi.
Chỉ buồn, mảnh đất Hoa Lư ngày đêm in dấu thời kì thái bình thịnh trị của đất kinh kỳ. Nay hết.
"Cố nhân quay lại đã nghìn năm
Đô thành ngày ấy dưới trăng rằm
Hoa trôi Giếng Ngọc đâu còn nữa
Lư thành người cũ có viếng thăm."
(Hoàng Quang Thuận)
(Còn tiếp)