Lục Vân Đàn cho Tới Tây Dương ba ngày để suy nghĩ.
Sáng thứ hai.
Giờ đọc bài buổi sáng do thầy tổng phụ trách khối quy định bắt đầu lúc sáu rưỡi. Lão Kim yêu cầu toàn bộ học sinh lớp 12-2 phải tập trung ở lớp trước sáu giờ hai mươi phút. Lục Vân Đàn tới vừa vưa sát nút, sau đó, trước cái nhìn chăm chú chỉ tiếc rèn sắt không thành thép của lão Kim, cô vội vàng chạy cuống cuồng về chỗ ngồi của mình, mở vở tiếng Anh ra, bắt đầu nghiêm túc tập trung đọc thuộc tiếng Anh – mỗi tuần phải học thuộc ba bài tiếng Anh là cái giá phải trả để cô được trốn chạy thể dục buổi sáng ba lần, hễ học thuộc thêm được một bài là sẽ được trốn thêm một lần.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khoảng sáu giờ bốn mươi lăm phút, lão Kim bảo lớp trưởng lên bàn giáo viên ngồi thay cho mình, còn mình thì đi ra khỏi lớp.
Tất cả học sinh trong lớp đều biết là lão Kim đi ăn sáng. Ngay khi lão Kim rời đi, bầu không khí đọc bài buổi sáng đầy tích cực, hăng say lập tức đổ bể mất quá nửa, Lục Vân Đàn chính là một trong những người đào ngũ đó.
Cô lấy chiếc bánh crepe nhân mặn và sữa đậu nành mua ở căng tin cất trong cặp nãy giờ ra, sau đó, lại lấy một đôi đũa dùng một lần và Lão Can Ma* vừa mới mua ra, vặn mở nắp lọ Lão Can Ma bằng tay không, dùng đôi đũa dùng một lần gắp tương ớt chưng dầu ra phết đều lên khắp mặt bánh crepe nhân mặn vàng óng.
*Lão Can Ma (hay Lao Gan Ma) là một thương hiệu ớt chưng dầu nổi tiếng ở Trung Quốc.
Sau khi ăn hết hai chiếc bánh crepe nhân mặn, cô bỗng nghĩ ra một chuyện, quay người nhìn về phía Tới Tây Dương ngồi đằng sau mình.
Tới Tây Dương đang ngồi ăn tiểu long bao.
Lục Vân Đàn: “Cậu đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đôi má căng phồng của Tới Tây Dương khựng lại, mặt ngẩn ra: “Gì?”
Lục Vân Đàn: “Chuyện khởi nghĩa ấy, cậu đã suy nghĩ kĩ chưa?”
Tới Tây Dương vội vàng uống một ngụm sữa đậu nành cho trôi hết bánh bao trong miệng xuống dạ dày: “Chị Đàn à, chuyện chúng ta định làm không gọi là khởi nghĩa mà là tạo phản!”
Lục Vân Đàn: “Có gì khác nhau chứ?”
Tới Tây Dương: “Tạo phản thành công mới được gọi là khởi nghĩa, tạo phản thất bại thì bị coi là phản động, bị chặt đầu thị chúng.”
Lục Vân Đàn: “Sao cậu biết chúng ta sẽ không thành công?”
“...”
Tới Tây Dương vẫn còn do dự, cậu ấy hỏi nhỏ một câu: “Liệu có cần thương lượng trước với tụi Bát Đại Kim Cang không?”
Tụi Bát Đại Kim Cang chính là hội con trai thường xuyên ngồi ở bàn cuối, phần lớn bọn họ đều ở chung một phòng ký túc, ngày thường chủ yếu phụ trách công tác điều tiết bầu không khí trong lớp, giao lưu với các lớp khác, là người hô nhịp khi chạy thể dục buổi sáng, điền nốt vào các vị trí còn thiếu khi tham gia đại hội thể dục thể thao và đóng vai trò chính trong việc kéo tụt điểm bình quân của lớp.
Lục Vân Đàn: “Không cần, đến lúc đó chỉ cần gọi mấy tên đó đi theo là được, chắc chắn bọn họ sẽ tham gia vào chuyện xôm tụ này thôi.”
Tới Tây Dương: “Có camera giám sát đấy, chúng ta sẽ bị tóm mất, tốt hơn hết là vẫn nên nói trước một tiếng với bọn họ.”
Lục Vân Đàn hiểu khá rõ hội Bát Đại Kim Cang này: “Bọn họ không sợ camera giám sát đâu, cậu có tin chỉ cần cậu nói với bọn họ chuyện này là giây trước giây sau bọn họ sẽ xông ngay ra khỏi lớp để tạo phản không?”
Tới Tây Dương: “...”
Tin!
Lục Vân Đàn lại nói: “Cậu không phải lo lắng chuyện camera giám sát, nếu xảy ra chuyện gì thì một mình tớ sẽ gánh vác hết mọi trách nhiệm, không để các cậu bị liên lụy đâu.”
Tới Tây Dương vẫn không thể quyết định được: “Để tớ suy nghĩ thêm một chút nữa đi.”
Lục Vân Đàn cũng không ép buộc, dù sao thì dưa hái xanh cũng không ngọt: “Vậy được, bao giờ cậu suy nghĩ kỹ rồi thì nói cho tớ biết.”
Tới Tây Dương gật đầu, sau đó nói: “Cho tớ xin ít Lão Can Ma đi.”
Lục Vân Đàn lấy làm khó hiểu: “Cậu ăn tiểu long bao mà cũng thích chấm Lão Can Ma à?”
Tới Tây Dương: “Bánh hôm nay chán phèo, nhân nhạt toẹt luôn ấy.”
Lục Vân Đàn đưa Lão Can Ma của mình cho cậu ấy rồi tiếp tục ăn phần bánh crepe của mình, còn chưa ăn hết cái thứ hai thì bả vai lại bị vỗ một cái nhưng lần này người đập cô không phải là Tới Tây Dương mà là Lý Hàng, bạn cùng bàn của Tới Tây Dương: “Chị Đàn, tớ cũng muốn ăn Lão Can Ma.”
Lục Vân Đàn: “Cậu muốn ăn thì ăn đi.”
Lý Hàng: “Thôi Soái và Thường Duyệt ngồi đằng sau cũng muốn ăn, hai thằng đó cũng mua bánh crepe nhân mặn ăn sáng.”
Lục Vân Đàn hết sức hào phóng: “Ai muốn ăn thì cứ lấy mà ăn, không cần phải hỏi tớ.”
Lý Hàng: “Được thôi.”
Lúc này, Tôn Tây – bạn ngồi cùng bàn của Lục Vân Đàn, bỗng hỏi xen vào một câu: “Có ai có mứt hoa quả không? Bánh mì của tớ khô quá.”
Mọi người lắc đầu.
Tới Tây Dương nói: “Tớ có sầu riêng đấy, cậu có ăn không?”
Tôn Tây: “...”
Lục Vân Đàn: “Tới Tây Dương, nếu cậu dám ăn sầu riêng ở trong lớp, tớ sẽ đánh cậu thành sầu riêng luôn!”
Thời tiết quá nóng nực, Lục Vân Đàn không muốn chạy thể dục buổi sáng, mà lúc ra chơi giữa giờ, nhất định Lương Vân Tiên sẽ tới kiểm tra tình hình học thuộc bài tiếng Anh của cô, nếu Lương Vân Tiên ngửi thấy mùi sầu riêng thì sẽ không được hay, bởi vì Lương Vân Tiên không chịu nổi thứ mùi này – hồi học thêm lúc nghỉ hè, cô từng mua một hộp bánh sầu riêng, hỏi xem Lương Vân Tiên có ăn không. Kết quả, chẳng những Lương Vân Tiên không ăn mà còn đứng cách xa cô tám trượng.
Lý Hàng cũng không chịu nổi mùi sầu riêng: “Tôi cũng sẽ đấm cậu đấy!”
Tôn Tây góp vui: “Vậy tớ cũng đấm ké một đấm nữa nhé.”
Tới Tây Dương tội nghiệp: “...”
Ăn sáng xong, Lục Vân Đàn tiếp tục học thuộc tiếng Anh cho tới bảy rưỡi sáng hết giờ đọc bài buổi sáng, chiếc lọ Lão Can Ma rỗng tuếch được truyền ngược từ bàn trên xuống, trả lại cho cô. Lục Vân Đàn ngơ ngác: “Sao lại hết rồi?”
Bạn nam ngồi trước mặt cô tên là Chu Kiều An: “Nó đã đi chu du một vòng khép kín quanh lớp mình.”
Lục Vân Đàn: “Nói tiếng người đi!”
Chu Kiều An: “Căn tin chỉ mở một tầng, buổi sáng chỉ có bánh bao và bánh crepe nhân mặn, hầu hết mọi người đều mua bánh crepe nhân mặn, chỉ có mình cậu mua Lão Can Ma.”
Lục Vân Đàn hiểu ra, Lão Can Ma của cô đã biến thành mặt hàng được ưa chuộng, được mọi người truyền tay nhau khắp cả lớp, mỗi người gắp một đũa, thế là hết.
Nhưng Lục Vân Đàn không nổi giận, trái lại còn cảm thấy khá tự hào: “Có phải tớ là người sáng suốt nhất không?”
Chu Kiều An: “Phải đấy, quá chính xác luôn, trưa nay tớ cũng phải đi mua một lọ Lão Can Ma.”
Trong điều kiện sống cằn cỗi như thế này, có một lọ Lão Can Ma đúng là chẳng khác gì có được chìa khóa vạn năng điều hoà lại cuộc sống.
Lúc này, Dương Tiểu Niệm cầm cốc của cô ta lại gần, hỏi xem Lục Vân Đàn có muốn đi lấy nước với cô ta hay không.
Lục Vân Đàn cầm cốc mình để trên bàn lên: “Đi thôi.” Ngay khi cô vừa đứng dậy, xung quanh lập tức xuất hiện năm cánh tay, trong tay bọn họ đều cầm một chiếc cốc không, tất cả đều là cốc của hãng Tupperware.
Lục Vân Đàn trợn mắt lườm xéo một cái, vừa nhận lấy cốc vừa phàn nàn: “Các cậu lười chết đi được!”
Lúc Lục Vân Đàn cầm theo sáu chiếc cốc không với sáu màu khác nhau đi ra khỏi lớp, cô cảm thấy mình cực kỳ giống gương mặt đại diện của thương hiệu Tupperware. Dương Tiểu Niệm nhìn những chiếc cốc trong tay cô, không nhịn được bảo: “Sao cậu phải lấy nước giúp bọn họ chứ, có rất nhiều người tranh thủ đi ra ngoài lấy nước sau khi hết giờ đọc bài buổi sáng.”
Lục Vân Đàn: “Thì mấy cậu ấy cũng sẽ có lúc đi lấy nước cho tớ mà.”
Dương Tiểu Niệm mấp máy môi: “Bình nước ở tầng một của bọn mình khó sử dụng lắm, cậu sẽ lên lớp muộn mất.”
Lục Vân Đàn hiểu ý của Dương Tiểu Niệm – Dương Tiểu Niệm chê lấy nước hộ cho người khác tốn thời gian – vậy nên Lục Vân Đàn nói: “Cậu lấy nước xong thì cứ về trước đi, không cần lấy giúp tớ, cũng không cần chờ tớ đâu.”
Dương Tiểu Niệm không nói gì nhưng sự thực chứng minh cô ta cũng không chờ Lục Vân Đàn, lấy nước xong lập tức quay về lớp.
Tiết một là môn sinh học của lão Kim chủ nhiệm lớp. Lục Vân Đàn chạy vào lớp đúng lúc tiếng chuông vào học vang lên, lão Kim thở dài nhưng không phê bình cô mà nói: “Bình nước ở tầng ba không có ai dùng, lần sau các em lên đó mà lấy nhé.”
Học sinh trong lớp lập tức bàn tán xôn xao, có người bạo dạn hỏi lại thầy: “Học sinh lớp chọn không uống nước ạ?”
Lão Kim cũng dạy cả lớp chọn: “Các bạn ấy thông minh hơn các em nhiều, người ta mang bình nước vào lớp, trong bình đã đựng sẵn nước nóng rồi, muốn uống thì chỉ cần rót từ bình ra, không cần phải đi xếp hàng.”
Lục Vân Đàn lập tức thì thầm nói với bạn cùng bàn: “Chiều nay tớ cũng sẽ mang theo bình nước.”
Tôn Tây ngồi cùng bàn với cô: “Tớ cũng thế.”
Lục Vân Đàn: “Hai đứa mình chỉ cần mang một cái là đủ rồi nhỉ?”
Tôn Tây: “Chắc vậy.”
Lục Vân Đàn: “Vậy cậu mang đi, tớ mới nhớ ra tuần trước bình nước của tớ đã bị nổ mất rồi, tớ quên chưa mua cái mới.”
Tôn Tây: “Siêu thị trong trường có bán bình nước đó, hình như là hai mươi tệ một cái.”
Lục Vân Đàn: “Chiếc bình trước của tớ là mua trong siêu thị của trường đó, dùng chưa được một tuần đã nổ mất rồi.”
Tôn Tây: “Nếu vậy thì đừng mua của siêu thị nữa, cứ dùng tạm cái của tớ đi.”
Lục Vân Đàn: “Cậu gội đầu vào thứ mấy?”
Tôn Tây: “Thứ ba, thứ năm, thứ bảy thì tùy tình hình.”
Lục Vân Đàn ngẫm nghĩ: “Vậy tớ gội thứ tư, thứ sáu vậy.”