Lục Vân Đàn: “Chắc không đến mức đó đâu, hai người họ có quan hệ rất tốt mà.”
Lý Nguyệt Dao lại thở dài: "Dù sao từ khi vào THPT, Lương Vân Tiên đã hoàn toàn khác trước. Cậu ấy như một vị thần sa ngã và trở thành một người thường phai mờ vậy."
Lục Vân Đàn: "..."
Có nói quá không vậy?
Đồ mọt sách có thực sự lợi hại như vậy không?
Lý Nguyệt Dao lại nghĩ đến mấy chuyện linh tinh: “Trong trường có rất nhiều con gái thích cậu ấy, trong đó có Dương Tiểu Niệm, cậu ta đã theo đuổi Lương Vân Tiên ba năm rồi.”
Lục Vân Đàn hoàn toàn mờ mịt: "Hả?"
Lý Nguyệt Dao cũng hơi mờ mịt: "Cậu không biết à? Dương Tiểu Niệm không nói cho cậu biết à?"
Lục Vân Đàn lắc đầu: "Không."
Lý Nguyệt Dao là người thông minh, cô ấy đột nhiên hiểu ra điều gì đó và lập tức ngậm miệng.
Lục Vân Đàn cũng hiểu ra điều gì đó, đột nhiên ăn cũng mất ngon. Bởi vì cuối cùng cô cũng hiểu tại sao ngay từ đầu Dương Tiểu Niệm lại chủ động tiếp cận mình: Vì cô ta muốn tiếp cận Lương Vân Tiên thông qua cô.
Chẳng trách dù giữa hai người có cãi vã đến mức nào, Dương Tiểu Niệm vẫn luôn là người cúi đầu trước, thì ra cô ta sợ công cụ hỗ trợ này sẽ chạy mất.
Đúng là giỏi chịu đựng mà.
Lục Vân Đàn hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ tâm trạng vui vẻ: “Bây giờ bọn tớ đã cắt đứt quan hệ rồi.”
Lý Nguyệt Dao lập tức nói: "Ừ! Vậy thì tốt! Dương Tiểu Niệm rất mưu mô, lúc còn học THCS, rất nhiều người trong lớp tớ không thích cậu ta."
Lục Vân Đàn nghiến răng nghiến lợi, một lúc sau mới nhướng mi lên, không nhịn được hỏi: “Cậu ta theo đuổi được chưa?”
Lý Nguyệt Dao: "Sao có thể được? Lương Vân Tiên còn chẳng ưa cậu ta."
Không hiểu sao Lục Vân Đàn lại thở dài một hơi, tâm trạng đột nhiên khá hơn, lại cầm đũa lên và cười nói: “Tớ phát hiện cậu cũng không hướng nội lắm, rất hay nói.”
Lý Nguyệt Dao ngại ngùng: “Thật ra tớ không phải người hướng nội, chỉ là tớ không giỏi chủ động kết bạn với người khác thôi.”
Lục Vân Đàn đã hiểu, cô ấy sợ xã hội.
*
Ăn xong, Lục Vân Đàn bảo Lý Nguyệt Dao về phòng học trước, còn mình đi về phía cổng trường lấy đồ ở phòng bảo vệ.
Trên đường đi, trong đầu cô tràn ngập những lời Lý Nguyệt Dao vừa nói với mình ở nhà ăn.
Càng nghĩ cô càng cảm thấy người Lương Vân Tiên dường như bị bao phủ bởi một lớp khói mờ ảo, khiến cô không thể nhìn xuyên qua được.
Đúng là một chàng trai bí ẩn.
Khi cô còn cách phòng bảo vệ vài mét, đột nhiên có người gọi tên cô: "Lục Vân Đàn."
Cô ngẩng đầu lên, rất ngạc nhiên khi nhìn thấy anh trai mình ở ngoài cổng trường, cô lập tức chạy tới: "Anh trai!"
Hôm nay Lục Vân Phong mặc bộ đồ thời Đường bằng lụa màu xanh thẫm, trên tay cầm một chiếc quạt gấp, mái tóc đen như mực được búi cao bằng chiếc trâm gỗ đàn hương đơn giản.
Lục Vân Đàn chạy lạch bạch đến cổng trường, cười hì hì nhìn anh trai ở bên kia cửa và hét lên: "Chào người đẹp!"
Lục Vân Phong cười lạnh: "Em nghĩ anh không đánh được em hả?"
Lục Vân Đàn ngẩng đầu lên nhìn phía trên cổng trường, phát hiện ra nó không cao lắm, anh trai cô lộn người một cái là vào được. Cô lập tức nở một nụ cười ngượng nghịu mà lễ phép: “Chào anh đẹp trai!"
“Không phải em bảo anh mang đồ tập võ cho em à?" Lục Vân Phong vừa nói vừa đưa một chiếc túi xách qua khe hở giữa tay cầm cổng.
"Em tưởng anh để đồ ở phòng bảo vệ rồi đi luôn." Sau khi Lục Vân Đàn nhận lấy chiếc túi, cô mở nó ra và xác nhận đó là bộ đồng phục tập võ sa tanh màu trắng yêu thích của cô.
Lục Vân Phong: “Sao đột nhiên phải mặc đồ tập võ?”
Lục Vân Đàn không trả lời câu hỏi: “Chiều hôm qua đến trường em quên mang theo, nếu không em đã không nhờ anh mang đến hộ rồi."
Lục Vân Phong lại nheo mắt: “Hẹn người ta đánh nhau à?”
Lục Vân Đàn: "..."
Lục Vân Phong: "Có cần anh giúp không?"
Lục Vân Đàn kiên quyết nói: "Không cần! Em tự đánh được!"
Lục Vân Phong đánh vào đầu cô bằng cán quạt: “Đắc ý sớm quá, đánh nhau còn mặc đồ tập võ, không sợ thua sẽ mất mặt à.”
Lục Vân Đàn tức giận trừng mắt với anh ấy: “Em sẽ không thua đâu, em chỉ đánh cậu ta đến mức răng văng lung tung thôi!”
Lục Vân Phong nhướng mày: “Thật sao?” Anh ấy đột nhiên ra tay, tấn công vào má trái của cô, Lục Vân Đàn nhanh chóng nghiêng người về phía sau bên trái, đồng thời giơ tay chặn lại. Nhưng cùng lúc đó, Lục Vân Phong lại giơ tay trái lên tấn công vào phía bên phải của cô. Lục Vân Đàn không hề phòng bị nên đã nhận một đòn thật mạnh vào trán, sau đó bắt đầu ôm trán hét lên đau đớn.
Lục Vân Phong mở chiếc quạt gấp trong tay ra, vừa quạt vừa ung dung nói: "Chiêu này gọi là dương đông kích tây, học hỏi cho tốt vào."
Lục Vân Đàn tức giận nói: "Hừ! Đây là đánh lén thì có!"
Lục Vân Phong: "Đây gọi là thông minh sáng suốt. Trong thực chiến, không chỉ dựa vào thể lực và kỹ năng mà còn dựa vào đầu óc."
Lục Vân Đàn thừa nhận anh trai cô nói đúng, nhưng cô vẫn không phục. Ngay lúc cô định tiếp tục chỉ trích anh, trong tầm mắt cô đột nhiên xuất hiện một bóng dáng cao gầy thẳng tắp, ánh mắt cô lập tức chuyển từ anh trai về phía sau anh trai: "Mọt sách ơi!"
Lục Vân Phong khẽ cau mày, không vui xoay người lại, sau đó tâm trạng anh ấy càng trở nên tệ hơn. Sao đi đâu cũng gặp cái tên ốm yếu này vậy?
Lương Vân Tiên đang đi về phía cổng trường, sau khi bắt gặp ánh mắt của Lục Vân Phong, anh không khỏi dừng bước, thần kinh căng thẳng đến mức phải nín thở.
Lục Vân Phong hơi nheo mắt lại, nói với giọng lạnh lùng: "Cậu câm à? Ngay cả chào hỏi cũng không biết?"
Lương Vân Tiên lập tức nói: "Chào anh trai."
Lục Vân Phong tối sầm mặt: "Ai là anh trai của cậu? Ai cho phép cậu gọi tôi là anh trai? Cậu gọi như thân mật lắm ấy!"
Lương Vân Tiên: "..."
Lục Vân Đàn cau mày, không vui nhìn anh trai mình: “Anh khó chiều quá đấy, người ta không để ý đến anh, anh bảo người ta câm, người ta gọi anh là anh trai, anh còn chửi người ta.”
Lục Vân Phong: “Anh còn muốn đánh cậu ta luôn này, em muốn quản không?”
Lương Vân Tiên: "..."
Lục Vân Đàn: "..."
Lục Vân Đàn lập tức quát Lương Vân Tiên: "Đứng ngây người ở đó làm gì! Mau vào trường đi! Cậu thật sự đứng chờ anh ấy đánh cậu à? Mười người như cậu cũng không đánh lại được anh ấy đâu!"
Lương Vân Tiên giật mình tỉnh ngộ, vội vàng đi về phía phòng bảo vệ.
Lục Vân Đàn vốn tưởng rằng anh xin nghỉ ra ngoài và phải xuất trình giấy phép khi vào cổng trường. Tuy nhiên chú An bảo vệ dường như nhận ra anh và biết lý do anh ra ngoài, nên mở sẵn cổng khi anh còn chưa kịp tới.
Lương Vân Tiên bước vào trường qua cổng nhỏ giữa phòng bảo vệ và cổng chính.
Lục Vân Đàn lập tức chạy tới trước mặt anh, tò mò hỏi: "Cậu đi đâu vậy?"
Lương Vân Tiên: "Đi đưa ít đồ cho giáo viên chủ nhiệm."
“Ồ.” Mũi của Lục Vân Đàn đột nhiên hít hít: “Cậu đưa đồ đến bệnh viện à? Trên người cậu có mùi thuốc khử trùng!”
Lương Vân Tiên: "..."
Lục Vân Đàn tỏ ra đắc ý: "Có phải mũi tớ nhạy cảm lắm không? Nhưng mà giáo viên chủ nhiệm của cậu cũng kỳ quái thật, có đồ gì mà muốn đưa đến bệnh viện nhỉ? Mà không tự mình đưa? Còn nhờ học sinh trong lớp đưa hộ?"
Lương Vân Tiên mím môi, trong lúc nhất thời không biết trả lời câu hỏi này như thế nào, Lục Vân Phong lên tiếng: “Mũi chó con rất nhạy cảm, chó con còn thích xen vào việc của người khác.”
Lục Vân Đàn: "..."
Lục Vân Phong: “Người ta đưa đồ gì thì liên quan gì đến em?”
Lục Vân Đàn: “Em chỉ tò mò thôi mà!”
Lục Vân Phong: “Sao em không tò mò xem trong túi em có thêm thứ gì không?”
Sự chú ý của Lục Vân Đàn lập tức bị chuyển hướng, cô lập tức cúi đầu lục lọi chiếc túi trên tay.
Lương Vân Tiên thở phào nhẹ nhõm và nhìn sang Lục Vân Phong với vẻ biết ơn.
Lục Vân Đàn lấy ra ba tờ một trăm dưới bộ quần áo, hưng phấn như thể trúng số: "Anh trai! Em yêu anh!"
Lục Vân Phong khịt mũi, định đáp lại: “Tình yêu của em quá giả dối.” Nhưng anh ấy còn chưa kịp nói gì, Lục Vân Đàn đã quay đầu sang, ngước đôi mắt sáng lên nhìn Lương Vân Tiên: “Tớ có tiền rồi, tuần này có thể mời cậu ăn gà rán rồi!”
Lục Vân Phong: "..."
Mẹ kiếp!
Lương Vân Tiên không khỏi bật cười: "Cảm ơn Đàn nữ hiệp đã quan tâm."
Lục Vân Đàn: “Ôi, nói cái gì vậy!” Sau đó cô nhìn đồng hồ và nói: “Sắp 6 rưỡi rồi, chúng ta về lớp đi.”
Lương Vân Tiên: "Ừ."
Lục Vân Đàn vẫy tay chào anh trai mình, rồi cùng Lương Vân Tiên đi về phía khu giảng dạy của trường THPT.
Lục Vân Phong nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào bóng lưng Lương Vân Tiên, thầm chửi rủa: Hồ ly tinh!
Cho dù Lương Vân Tiên không quay đầu lại nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt sát khí của Lục Vân Phong, anh vô thức thẳng lưng, chân nam đá chân xiêu.
Trong khi tâm trạng của Lục Vân Đàn lại rất tốt, cô chắp tay sau lưng, vừa đi vừa nhún nhảy: “Đợi tớ đánh bại Vương Trạch, tớ sẽ chiêu đãi toàn bộ bang hội Thanh Vân!”
Mặc dù toàn bộ bang hội Thanh Vân cũng chỉ có bốn người bao gồm cả bang chủ.
Lương Vân Tiên mỉm cười: "Bang chủ thật hào phóng."
Lục Vân Đàn ngẩng đầu, nhìn anh nói: "Cậu có tin tớ sẽ thắng không?"
Lương Vân Tiên: "Tin."
Lời nói của anh ngắn gọn, súc tích nhưng vô cùng chắc chắn.
Lục Vân Đàn lại thở dài: “Bọn họ không tin tớ sẽ thắng. Mà tớ còn biết có rất nhiều người đang chờ xem tớ mất mặt, chỉ có đồ mọt sách nhà cậu tin tớ thôi..."
Giọng điệu của cô rất nhỏ, Lương Vân Tiên lập tức an ủi cô: "Bọn họ không có mắt nhìn người, cậu không cần để bụng những lời nói đó."
Lục Vân Đàn chớp chớp mắt, cười tinh nghịch: “Tớ chẳng buồn đâu, tớ chỉ tiếc sao không có ai mở ván cá cược nhỉ? Bọn họ đều cược Vương Trạch thắng, chỉ có cậu cược cho tớ thắng. Sau đó chúng ta sẽ phát tài!"
Lương Vân Tiên: "..."
Nhưng anh không hề đùa giỡn với cô mà lại nghiêm túc nói: “Tối nay cậu nhất định phải cẩn thận, đừng để bị thương, nhưng cũng đừng mạnh tay quá nhé.”
Lục Vân Đàn hiểu ý của Lương Vân Tiên, nhưng vẫn không nhịn được mà cãi lại: "Nếu Vương Trạch mạnh tay với tớ thì sao?"
Lương Vân Tiên nói rõ từng chữ một: "Vậy tớ sẽ tìm người đánh gãy tay cậu ta."
Mí mắt Lục Vân Đàn giật giật, tràn đầy ngạc nhiên nhìn người bên cạnh.
Vào khoảnh khắc này, cô cảm thấy có điều gì đó khác biệt với anh.
Sau đó, cô lại nghĩ tới những lời Lý Nguyệt Dao đã nói với mình...
Anh là đội trưởng của đội bóng rổ trường, trăm trận trăm thắng.
Anh áp đảo Chu Lạc Trần về mọi mặt.
Khi ra khỏi trường mà gặp côn đồ, chỉ cần nhắc đến tên của Lương Vân Tiên thì sẽ được an toàn.
Anh đọc Hoành Cừ tứ cú khiến người ta sục sôi nhiệt huyết.
Anh là một vị thần cao cao tại thượng.
Vậy thì rốt cuộc chuyện gì đã biến anh từ một thanh niên xuất sắc hơn người trở thành đồ mọt sách tầm thường chẳng có gì mới mẻ nhỉ?