Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Thế nhưng Mạn Sát Hồng không ngờ rằng trong một lần tu luyện đã vô tình bị công pháp cắn ngược, cơ thể bị dư chứng nghiêm trọng. Trong một đêm từ một người nhiều tuổi thành một đứa trẻ chỉ tầm 12,13 tuổi.Không chỉ có vậy, thiên phú của bà ta cũng giảm mạnh, công lực cũng tụt lùi xuống hai bước.

Giờ đây, bà ta không địch nổi cả Đào Thiên Tam. Biến cố đột ngột khiến cho địa vị của bà ta trong Thiên Ma Đạo tụt dốc. Những người trước kia luôn tỏ ra cung kính với bà ta thì giờ thường chửi rủa hoặc sỉ nhục bà ta.

Không chỉ có vậy, thái độ của Đào Thiên Tam đối với bà ta cũng quay ngoắt 180 độ.

Trước đây Đào Thiên Tam luôn nghe theo lời của bà ta, thái độ vừa dịu dàng lại vừa cung kính, lúc nào cũng suy nghĩ cho bà ta, vô cùng chu đáo và tỉ mỉ, khiến người khác còn cảm thấy hai người này không phải là một cặp hợp tác mà giống như chủ nhân với nô bộc vậy. Ông ta phải phục tùng cho bà ta cả đời. Từ sau khi biến cố xảy ra, nụ cười hài hòa trước đó của Đào Thiên Tam đã hoàn toàn biến mất. Thay vào đó là nụ cười đắc ý và ánh mắt khinh miệt.


Ông ta bắt đầu sỉ nhục Mạn Sát Hồng, còn có ý đồ giết chết bà ta. Bởi vì một khi bà ta chết thì Ma Thiên Đạo sẽ quyết định Ma Nữ mới cho ông ta.

Thế nhưng mạn Sát Hồng luôn vô cùng cảnh giác và tránh được mỗi lần gặp phải nguy hiểm. Bà ta biết rõ là Đào Thiên Tam đang hận mình. Bởi vì sau chuyện đó, có rất nhiều người đã chế nhạo Đào Thiên Tam. Đào Thiên Tam là kẻ rất coi trọng thể diện. Ông ta không thể nào chấp nhận được việc Mạn Sát Hồng sỉ nhục mình, thế là ông ta bày mưu tính kế để hãm hại bà ta.

Tuy nhiên ông ta không thể đàng hoàng ra tay. Vì như vậy thì Đạo Chủ sẽ tức giận. Thế nên Mạn Sát Hồng mới sống sót được tới ngày hôm nay

Đương nhiên Mạn Sát Hồng biết ý đồ của Đào Thiên Tam. Ở cạnh ông ta, sớm muộn gì bà ta cũng sẽ chết.

Thế nhưng trong khắp thiên hạ này, ngoài Thiên Ma Đạo ra thì còn chỗ nào có thể dung nạp được bà ta chứ.

Mạn Sát hồng cảm thấy đau lòng. Lúc này, Đào Thiên Tam lại nhấc chân lên đạp vào bụng bà ta. Bà tay bay bật ra. Mạn Sát Hồng nôn ra máu, cảm giác như lục phủ ngũ tạng đã bị đánh nát. Bà ta cũng không còn sức để đứng dậy nữa. Nếu không được điều trị kịp thời thì bà ta sẽ chết.

“Biến mất khỏi mắt tôi đi”, Đào Thiên Tam hừ giọng.


Mạn Sát Hồng không nói gì, thậm chí không dám nhìn Đào Thiên Tam. Bà ta sợ sát ý trong mắt mình sẽ khiến đối phương bị kích động.

Đúng lúc này một nụ cười vang lên: “Ma Quân vẫn nên chữa trị cho bà ta đi”.

Dứt lời, một bóng hình vô cùng duyên dáng xinh đẹp bước tới, dựa vào Đào Thiên Tam.

“Ô! Sao người đẹp lại tới đây rồi?”, Đào Thiên Tam mỉm cười, vòng tay qua eo người phụ nữ.

“Từ xa đã thấy phu quân tức giận rồi. Chuyện gì thế? Không phải là phu quân phải ra ngoài làm nhiệm vụ sao? Sao lại về nhanh thế?”, người phụ nữ liếc nhìn Mạn Sát Hồng và mỉm cười.


“Hừ. Chẳng phải là vì cái thứ tiện nhân này thì là gì. Nhiệm vụ của bổn Ma Quân quá nhẹ nhàng. Sớm đã hoàn thành rồi. Thật không ngờ giữa chừng lại có đám mèo mả gà đồng khiêu chiến. Thế là trên đường đuổi theo chúng lại gặp phải cái thứ tiện nhân này. Bổn Ma Quân phải cứu chứ sao. Chỉ đáng tiếc, nếu lần này mà ba ta chết ở bên ngoài thì bổn Ma Quân có thể báo cáo với Đạo Chủ để người đẹp có thể trở thành Ma Nữ rồi”, Đào Thiên Tam hừ giọng.

“Phu quân không cần phải vội. Kẻ tiện nhân này sớm muộn gì cũng sẽ chết. Giờ phu quân không thể để bà ta chết ở đây được. Vì nếu bà ta không cò, Đạo Chủ sẽ trách tội phu quân. Tới khi đó sao chúng ta có thể chịu được cơn lửa giận của Đạo Chủ? Vì vậy, phu quân cứ thưởng cho bà ta ít thuốc đi”, người phụ nữ xinh đẹp cười nói.

“Người đẹp nói đúng”.

Đào Thiên Tam gật đầu, lấy ra một cái bình nhỏ và vứt tới trước mặt Mạn Sát Hồng: “Uống thuốc rồi mau cút đi. Về cái ổ chó của bà đi, đừng có xuất hiện nữa. Nếu còn để tôi thấy thì tôi sẽ chặt chân của bà đấy”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận