Editor: song_nhi
"Hạ Tầm Giản!" Cô đi đến trước mặt người đàn ông đang ngồi trên sô pha, nhìn anh mắt để giãn ra ý cười, không khỏi có chút tức giận, "Anh từ sớm đã biết là em." Không phải câu hỏi, mà là câu khẳng định. Đã sớm biết, nhưng rốt cuộc là lúc nào, lại là thế nào biết đến? Cùng anh ở một chỗ lâu như vậy, cô đối với việc này hoàn toàn không biết gì cả!
"Muốn biết?" Anh giương mắt nhìn cô.
"Đương nhiên!"
Anh không lên tiếng, đầu ngón tay chuyển qua hai má, có điều ám chỉ cô điểm nhẹ hai lần.
Cô nóng lòng biết, cũng không nghĩ nhiều, lại gần liền dùng lực hôn hai cái, "Mau nói cho em biết!"
Anh lại lần nữa nở nụ cười, "Anh có nói muốn nói cho em sao?"
"Hạ Tầm Giản!"
Anh mím môi, đứng dậy, nhịn không được trả lời, "Chờ kết quả lần em tranh này, anh sẽ cân nhắc có nói cho em biết.”
ЖЖЖЖЖЖЖ
Một tuần sau, An Nhan Nhiên nhận được điện thoại từ Tây Ban Nha bức tranh đã đạt giải, mời cô đi Tây Ban Nha lĩnh thưởng.
Cô đoạt giải, không phải quán quân, mà là á quân.
Quán quân đoạt giải là người mới, tên trước kia chưa từng nghe qua. Theo thông tin của người nói trên điện thoại cô miêu tả, năm nay tác phẩm quán quân công lực phi phàm, không chỉ nhân viên như bọn họ, ngay cả nhóm giám khảo nhóm cũng nhất trí chờ mong hình dáng họa sĩ của tác phẩm mới tại ngày trao giải đó.
Lời nói của đối phương cũng làm cho cô có một chút suy đoán, song này ý niệm chỉ là một cái thoáng liền vội vàng xẹt qua.
Cô cười thầm chính mình đa tâm, loại sự tình này làm sao có khả năng? Tuy rằng anh nói là nói vậy, nhưng như Tiểu Như nói, chung quy chỉ là một câu không đầu không đuôi mà thôi. Sau ngày đó, cô lại không có nghe anh nhắc tới, loại khả năng như thế này làm sao có thể tưởng tiợng đến?
An Nhan Nhiên bắt đầu sửa sang lại hành lý đi Tây Ban Nha, hai người sau khi hòa gỉai ở thành phố H trở về, cô vẫn ở lại trong căn hộ chung cư cao cấp Bùi Sắt đã cấp như cũ.
Hạ Tầm Giản lúc đầu không đồng ý, yêu cầu cô chuyển đến ở biệt thự cùng anh, đáng tiếc hiện nay cô sớm không giống lúc trước một mực nghe lời anh. Một phen đánh giằng co, anh đồng ý cô ở tại chung cư, nhưng mỗi tuần cô ít nhất có ba ngày chờ ở biệt thự cùng anh.
Cao xử bất thắng hàn, nhân vật cấp đại sư không có đối với thủ, không giống cô cần thời gian luyện tập, hoặc là vừa tham gia xong một cuộc thi đấu, lại trù tính tham gia sau thi đấu.
Hạ Tầm Giản thực không, phi thường phi thường không, tình huống này đưa đến cô mỗi tuần bốn ngày không ở lại biệt thự, anh đều sẽ thường thường xuất hiện cũng ngủ lại chung cư.
Loại tình huống này ảnh hưởng nghiêm trọng đến tốc độ sáng tác của cô, An Nhan Nhiên sửa sang lại hành lý đồng thời cũng suy tư lần này đi Tây Ban Nha có nên dứt khoát đãi mình một trận.
Tây Ban Nha là quốc gia phong tình, có không ít kiến trúc lịch sử lâu đời mĩ lệ, cô tưởng ở nơi đó du lịch vẽ vật thực một trận. Nhưng vấn đề là, Hạ Tầm Giản có nguyện ý cùng cô đi không.
Chung quy tại lần ở London, hai người bọn họ trừ ngẫu nhiên hai lần đi ngoại thành, còn lại phần lớn thời gian đều chờ anh ở biệt thự ba tầng kia cùng với phạm vi quanh một đến hai km.
Nói đến điểm, Hạ Tầm Giản là người thích an tĩnh, nói khó nghe, anh kỳ thật là trạch nam.
Đã trạch lại khốc, tính tình lại đại sư hư hỏng, cùng bản thân mở ra xe RV, ăn cốc mặt ngủ lều trại chung quanh lữ hành vẽ vật thực trời cao biển rộng xác xuất là bao nhiêu đâu?
Sau khi chỉnh lý xong hành lý, cô mang nghi vấn như vậy gọi điện cho Hạ Tầm Giản.
"Anh vài ngày không ở thành phố S, Tây Ban Nha sẽ không thể đi cùng em." Đầu kia điện thoại là giọng đàn ông ôn trầm.
"Cái gì?" Thật sự là gặp quỷ! Cô rõ ràng ngày hôm qua vẫn cùng anh ở một chỗ, như thế nào một đêm công phu người này đều không ở thành phố S!?
"Anh có chút chuyện."
"Ừ." Nghe vào tai, anh cũng sẽ không đem nội dung "Có một số việc" nói cho cô biết. An Nhan Nhiên không truy vấn, cô đối với anh luôn luôn đều tín nhiệm, "Vậy lúc nào anh giải quyết xong mọi việc thì gọi điện cho em, khả năng em ở lại Tây Ban Nha tự đãi mình một trận."
"Được, một mình xuất ngoại, em phải cẩn thận." Anh dặn vài câu, cúp điện thoại. Sau khi cúp điện thoại, An Nhan Nhiên mới nhớ tới cô còn có chuyện trọng yếu không có hỏi – anh đã nói sau khi có kết quả cuộc thi sẽ cân nhắc nói cho cô biết về sự kiện kia!
Nhưng cô thế mà quên hỏi!
ЖЖЖЖЖЖЖ
Năm nay cuộc tranh tài tranh vẽ hiện đại Tây Ban nha trao giải tại Địa Trung Hải ven bờ Barcelona, đêm hôm trao giải đó, quán quân vắng mặt, cúp do một người đàn ông trẻ tuổi mang đi.
Anh ta tự xưng lĩnh thay người khác, cũng cự tuyệt tất cả phỏng vấn của giới truyền thông, sau khi nhận cúp thì rút lui ngay khỏi hiện trường.
Trong một phút kia An Nhan Nhiên trong lòng hiện lên chút cảm giác, loại phương thức lĩnh giải này, giống như đã từng quen biết.
Ngày trao giải tiếp theo, cô tính bắt đầu lữ hành vẽ thực vật tại Tây Ban Nha, xe cũng đã thuê, trước khi đi lại bị hai người đàn ông xa lạ ngăn lại.
Đối phương thực khách khí đem cô "mời" đứng ở ven đường gia trường Tân Lợi, xe đem cô đưa đến sân bay, cô mạc danh kỳ diệu bị người lôi kéo đi, trực tiếp theo đường khách quý lên một máy bay tư nhân nhỏ.
Trên máy bay đã có sẵn nhân nhiên, sau khi đưa đồ uống cho cô, máy bay rất nhanh xuất phát.
Cô xem rất rõ ràng, trên thân máy thượng không có dấu hiệu hoàng thất.
Chẳng lẽ không đúng là anh?
Thật chẳng lẽ chỉ là do đa nghi?
Vậy nhân vật nửa đường kia xuất hiện rốt cuộc là ai?
Lúc trước là vì có điều suy đoán cô mới có thể nửa thuận theo cùng hai người đàn ông xa lạ lên xe, hiện tại tốt rồi, máy bay đã bay lên, chính chủ vẫn còn không xuất hiện.
Nếu là tại Pháp, là Bùi Tiêu Cơ hoặc là người phụ nữ kỳ quái gì khác, cô muốn chạy trốn cũng chỉ có thể từ trên máy bay nhảy xuống.
Đáp án, được công bố sau mười giờ nữa.
Tiếng các nhân viên thoải mái nói chuyện truyền đến, tỏ vẻ đã đạt tới mục đích, mời cô xuống máy bay.
Lúc cô lên máy bay thời gian ở Tây Ban Nha là hơn ba giờ chiều, tính thêm hơn mười giờ bay vào, hiện tại ở Tây Ban Nha là hơn một giờ sáng, giờ phút này ngoại trừ máy bay bầu trời lại ẩn ẩn màu trắng, như là trời đã sắp sáng.
Hơn nữa vốn là tháng 5 mùa xuân ấm áp, độ ấm nơi này lại như đầu Hạ.
Sân bay cũng không lớn, bởi vì là sáng sớm, khách trong sân bay rất ít, bảng hướng dẫn chung quanh hoàn toàn là ngôn ngữ cô xem không hiểu. Vừa đến nơi này, cô tiếp tục được hai người đàn ông trẻ tuổi mời lên xe.
Xe lái ra sân bay, không bao lâu liền dừng lại.
Cô xuống xe, một cơn gió mát mẻ ùa vào mặt, đây là - gió biển sao? Cô kinh ngạc, một người đàn ông trẻ tuổi chỉ cô bảo nhìn bên trái. Trên bãi đất trống Bờ biển, một máy bay trực thăng đang chờ sẵn.
"Muốn tôi đi lên?" Đến giờ phút này, cô cảm giác không thể lại hàm hồ thuận theo, "Rốt cuộc là ai muốn gặp tôi?"
"Còn nửa giờ nữa, cô sẽ biết đáp án." Đối phương hiển nhiên bị dặn dò qua, cho dù cô hỏi như thế nào cũng đều không mở miệng, đến cùng vẫn là đem cô nhét vào máy bay trực thăng.
Cất cánh không bao lâu, mặt trời trên mặt biển bắt đầu nhú lên, mới đầu là nhàn nhạt sáng, từ từ màu sắc gia tăng, cuối cùng một mảnh đỏ hồng trước mặt. Theo mặt trời mọc lên, máy bay trực thăng làm cho cảnh sắt thu hết vào đáy mắt.
Phía dưới là một mảnh mặt biển màu bích lục, ngẫu nhiên sẽ nhìn thấy những hòn đảo nhỏ Bạch Sa như Trân Châu.
Nửa giờ sau, máy bay trực thăng đứng ở trên đảo nhỏ một tòa nhà tinh xảo. Trong vòng một ngày bị nhiều loại phương tiện giao thông chở bay tới bay lui, kiên nhẫn của An Nhan Nhiên đã hoàn toàn dùng hết, không đợi máy bay trực thăng dừng hẳn, cô liền trực tiếp nhảy xuống.
Bên cạnh sân bay là một con đường nhỏ được lát gỗ thô, cô vừa đi vừa bỏ áo khoác trên người, người đùng đùng nổi giận đi trên đường gỗ. Con đường rất dài, một đường kéo tới bờ cát, cuối cùng lên biển cạn, cuối là một tòa nhà biệt thự đứng sững ở trên biển cạn.
Trên ban công hướng nam biệt thự, một thân hình thon dài đang ngồi trên sô pha dưới cây dù.
Bên sofa khay trà bằng thủy tinh, đặt một bộ ấm chén nhìn quen mắt.
Bên tai, không biết như thế nào nhớ tới lúc mới từ Pháp trở về Tiểu Như nói đùa một câu - chỉ với giá tiền bán bức tranh thứ hai, là đủ mua một hòn đảo không lớn không nhỏ trên Ấn Độ Dương.
Người đàn ông cúi đầu, ánh mắt khinh thùy, im lặng chăm chú nhìn đầu ngón tay đang cầm hộp nhung nho nhỏ. Anh nghe tiếng bước chân, khóe môi gợi cảm xẹt qua một tiếng cười nhẹ. Anh hơi hơi nằm rạp người, ngón tay giữa đẩy cái hộp nhung trên bàn trà đến trước mặt cô.
Người đàn ông không nhìn tức giận cùng kinh ngạc của cô, nhẹ nhàng đem chiếc hộp kia mở ra.
Trên nền nhung đen, là một chiếc nhẫn kim cương sáng lán.
Cô nhìn thấy tầm mắt của anh hướng nhìn cô, khinh đạm lại thâm sâu, như là ngưng tụ sắc màu lộng lẫy toàn thế giới tối.
Cô nghe anh mở miệng nói, "An Nhan Nhiên, nhớ kỹ, làm người phải giữ lời hứa."
Cô ngạc nhiên ngây người.
Anh lại một lần nữa nở nụ cười, khuôn mặt tuấn mỹ kia, giống như thần đế tối ưu nhã, như đêm kia mấy năm trước mới gặp anh.