Người Đẹp Và Quái Vật - Trăng Khuyết

Cô bé mười tuổi vừa đi học về đến nhà, phát hiện cảnh tượng kinh hoàng

Ba và mẹ cô...đang nằm trên v.ũng m.áu

Bà chỉ tay về phía nhà bếp, sau đó gục xuống không còn chút sức lực, lúc đó tôi nghe tiếng gừ phát ra từ nhà bếp. Tôi đã biết điều gì xảy ra. Tôi chạy lên lầu, bước vào phòng ngủ. Thằng bé đang co ro trong góc tủ. Tôi mở ra lập tức mở cửa tủ, gặp sắc mặt trắng bệch của thằng em, tôi quát:"Chui xuống gầm giường, mau lên! Khoing nhiều lời được. Chị sẽ nhử bọn chúng. Không còn động tĩnh gì hãy báo cảnh sát! Chỉ còn lại hai chúng ta thôi, không còn thời gian đâu!" Sau khi cho thằng bé trốn xuống giường, tôi liền chạy xuống nhà, vừa đi vừa tạo tiếng động dụ lũ sói đi theo tôi. Ba con sói to cao hơn tôi đang tiến lại gần nhe nanh, vuốt sắc lăm le tôi. Tôi chạy thục mạng ra khỏi cửa vòng ra sau nhà chính là khu rừng thông rộng lớn. Gần đến bờ hồ tôi bỗng vấp té, chúng cũng đã đến rất gần tôi.

Có lẽ, cuộc đời tôi sẽ chấm dứt tại đây chăng?

____

Reng...reng....reng....reng

Tiếng chuông báo hiệu tất cả mọi thứ chỉ là giấc mơ, một cơn ác mộng thoáng qua

Nhìn đồng hồ đã bảy giờ sáng, cô mơ hồ lau mồ hôi đầm đìa trên trán. Máy bay chuẩn bị hạ cánh, cô cất điện thoại và chiếc tai nghe bluetooth vào trong túi đeo ngang ngực, lấy chiếc balo từ ngăn để hành lí nhỏ, cô đi xuống dưới rồi bước đến đại sảnh lấy hành lý rồi check out. Một lúc lâu mặt trời đã lên cao, cô cũng hoàn thành xong thủ tục.

Bước đến gần lối ra, cô thấy bóng dáng quen thuộc, vẫn là là bộ comple quen thuộc với thân hình cao ráo, cân đối với khuôn mặt thư sinh, điển trai, mái tóc được vuốt gọn gàng sang một bên, đó chính là em trai cô - Ngô Quốc Anh, cậu đứng từ xa vẫy tay gọi cô:


- Chị hai ơi, em ở đây!

Cô tiến lại gần rồi vỗ vai thằng bé:

- Hai năm qua em không thay đổi gì nhờ?

Cậu gãi đầu cười đầy ngượng ngùng:

- Nào nào chị mới đi đường dài về rất mệt để em bưng vali lên xe cho chị

Ngô Quốc Anh hớn hở đem hai cái vali lên cốp xe của chiếc Mercedes của mình, Liêu Song lên xe ngồi với dáng vẻ mệt mỏi, đôi mắt đen láy, sâu thẳm tựa như hồ thu mệt mỏi nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Chiếc xe lăn bánh, Quốc Anh ngồi bên cạnh bắt gặp ánh mắt mệt mỏi của cô liền hỏi:

- Chị hai à, chị...vừa gặp ác mộng nữa à? Có cần đi..."

Cô dửng dưng không phủ nhận cũng không thừa nhận:

- Ở với nhau bao nhiêu lâu rồi còn không biết chuyện đó? Kệ đi


Cô ấn huyệt hai bên thái dương lười biếng đáp

- Giờ chị đi đường dài rất mệt, cho chị nghỉ ngơi

Thằng bé ụm ờ gật đầu rồi im lặng cứ thế suốt đường đi, cuối cùng cũng trở về Ngô gia. Từ sau khi cha mẹ cô mất từ mười ba năm trước, theo di chúc thì bà nội và ông nội hai chị em cô là người giám hộ cho hai chị em cô. Vào bên trong, cô buồn chán nhìn xung quanh, chẳng có gì thay đổi quá nhiều sau khoảng hai năm, vẫn là chiếc ghế sofa làm bằng da sang trọng, vẫn là chiếc bàn gỗ quý từ buổi đấu giá về, bên dưới đã lót tấm thảm sang trọng mới mềm mại hơn, cô bỏ đôi giày ra thay bằng đôi dép bông êm ái. Có tiếng từ trong bếp vọng ra, là bà nội của Liêu Song. Mấy ai biết rằng, một người bà đẹp lão, khuôn mặt nhân hậu kia đã từng lăn lộn ở trên thương trường khắt nghiệt giờ đây lại sống vô cùng bình dị, hạnh phúc với những điều đơn giản. Khi nghe tin cháu mình về nước bà đã không kìm được mà chạy ra ngoài đến chỗ hai chị em mà ôm chặt lấy mình

- Nội à, chị hai con mới đi đường dài về để cho chị ấy nghỉ ngơi đi, bà ôm chặt quá chị ấy không thở được đâu haha! Nội à, chúng ta ngồi xuống đi rồi nói chuyện.

Sau đó bà lấy hai tay sờ mặt rồi ôm vai cô dẫn cô vào ngồi ghế sofa, em trai cô ngồi đối diện hai người đang rót li trà nóng vừa nói:

- Hôm nay ông nội có việc bận, cần gặp đối tác quan trọng

- V-vâng ạ!

Thấy khuôn mặt hờ hững của cô cùng với câu trả lời thành khẩn có chút lơ đễnh đã biết chuyện chẳng lành nên lật đật đưa tách trà cho bà và Liêu Song. Liêu Song liền nhàn nhã cầm tách trà lài lên uống một ngụm rồi đặt xuống, đứng dậy đi qua chiếc vali lấy ra hai hộp thuốc và hai hộp bánh quy, một hộp trà túi lọc, một chiếc hộp tinh xảo đựng đồng hồ đeo tay Rolex phiên bản mới nhất để trên bàn, sau đó vừa đóng lại túi xách, cô vừa cười vừa nói:

- Viên dầu cá Omega 3 và hộp bánh này con mua kính ông nội và bà nội, con biết dạo này mắt bà bị mờ nên mua để tẩm bổ để nội sáng mắt hơn nè


Sau đó cô đưa cho Tuấn Anh chiếc hộp rồi nói:

- Đây là quà mừng của chị cho lần đầu tiên thành công của công ty em lập nên, tuy so với em nó khá rẻ mạt nhưng...

Cậu cầm lên mở chiếc hộp đã thấy chiếc đồng hồ đeo tay Rolex làm bằng vàng, phiên bản giới hạn chỉ bán trong sự kiện lần này, cậu vội rối rít cảm ơn:

- Chị hai à, được rồi! Em không dám phiền chị, chị làm trong FBI cật lực như vậy để kiếm từng đồng, mua một món đồ đắt tiền như vậy tặng cho em, em thật sự không dám...nhận chị à hơ hơ

Cô rút lại hộp đồng hồ, hừ lạnh một tiếng:

- Không định lấy món quà này chị có thể lấy lại bán.

Cậu liền gật gật đầu cầm lấy chiếc đồng hồ ôm vào lòng

- Thôi chị hai ạ, em lấy, em lấy!

Cậu liền lật đật đứng dậy lấy chiếc chiếc chìa khóa xe, giọng run run đánh trống lảng:

- À đúng rồi chị, còn một việc em quên nữa, em đem hành lí về nhà mới của chị, còn đồ đạc chị em nhờ quản gia Phương đem qua hết rồi nha. Nội à, con dọn đồ cái qua liền đừng chừa đồ ăn trưa cho con, vậy nha!


Nói rồi cậu liền đem hai cái vali nặng trịch và một cái túi xách cất vào cốp xe mình rồi chạy lại đưa bốn chiếc thẻ mở cửa nhà cho cô và chiếc chìa khóa xe moto và xe hơi của mình"Chị à thẻ mở cửa căn hộ nhà chị nè, số nhà là A1705, tầng 17, chung cư Hàn Lâm, mật khẩu khóa là 07091997! Em chăm sóc đồ đạc chị kĩ lắm...rồi haha, chào nội chào chị em đi trước! Chị yêu ơi, cảm ơn vì đã tặng em đồng hồ xịn nha, yêu yêu nhiều" Cậu cất đồ vào chiếc xe rồi lái đi mất dạng. Liêu Song đứng dậy đi về căn phòng ngủ của mình, tắm rửa xong liền ngủ một giấc đến chiều.

```

_____________________

Chiều tà nắng dịu hơn hẳn, Liêu Song mặc chiếc áo sơ mi đen và kaki cà phê nhạt, mái tóc xám khói xoăn gợn sóng cũng được cột nửa đầu lên trông rất gọn gàng và xin xắn mà không cần đến trang điểm. Cô rảo bước vào vườn gặp bà mình đang uống trà trong trang viên, trên tay cầm chiếc áo khoác kaki màu nâu nhạt lặng lẽ ngồi xuống nhìn bà nội. "Con chào nội!" Bà liền bỏ tách trà xuống, tay đưa tách đổ trà vào đưa cho cô, ánh mắt phảng phất có chút buồn nhìn cô, cười cười:"Con gái của bà đến rồi à! Uống trà đi, đây là trà sen mà con yêu thích nhất đó!" Cô cầm lấy uống từ từ và thanh nhã, cô chuẩn bị mở miệng bà liền nói:"Nội không thể cản con được vì đây chính là điều con muốn, dù là con hay là Tuấn Anh đi chăng nữa cả hai đứa đều đã có ước mơ và quyết định riêng của bản thân mà con đường hai đứa đã đi, cả hai đứa đều có quyền tự do. Ta biết, ta không thể nào thay đổi được chuyện quá khứ đã xảy ra với hai đứa, mất đi cả cha và mẹ con chỉ trong một ngày và cả vết thương lòng mà ông nội gây ra cho bản thân con. Con vì em trai đã hi sinh rất nhiều thứ rồi, bây giờ đây là lúc mà con đi theo con đường thật sự của con mong muốn. Không có con, nội và em trai con vẫn sẽ sống tốt!"

Cô bước qua ôm chầm lấy bà, hàng mi ngấn lệ:"Nội..nội à, nội nói gì kì thế, con vẫn sẽ luôn ở đây, ở bên cạnh nội, ở trong trái tim này. Dù sao đi chăng nữa con vẫn sẽ luôn ở đây, ở trong trái tim mọi người, vì con vẫn là tiểu Song của nội! Đừng lo lắng, đừng buồn nội nhá! Con sẽ luôn trở về cạnh nội khi nội cần mà...." Cô đứng dậy lấy vạt áo lao nước mắt, cười:"Con sẽ tham gia vào đội hình cảnh, con sẽ đi tìm kiếm sự thật, chừng nào con còn thở con vẫn sẽ cố gắng cho đến cùng, phơi bày sự thật để an ủi vong linh cha mẹ chúng con, tạm biệt nội!" Cô mặc lên mình chiếc áo khoác, đeo balo lên rồi bước ra trước nhà lấy chiếc BWM của mình rời đi. Bà đứng trước nhà dõi theo cô đi mất dạng, bà vẫy tay dõi theo bóng dáng bé nhỏ của cô

Mặt trời khuất dạng dần, chỉ có tiếng gió vù vù bên tai, hàng cây dài, có khi loáng thoáng vài ngôi nhà dân, cô chạy với tốc độ cao trên con đường vắng vẻ. Đã chạy được một đoạn khá dài, cô bỗng chốc nhìn thấy phía trước con đường vắng vẻ xuất hiện bốn bóng dáng phía trước xa, ba kẻ côn đồ đang cầm gậy sắt đánh tới tấp một cụ bà già yếu. Liêu Song tăng tốc đến chỗ rồi phanh gấp ngay sau lưng cụ bà, chống chân xuống rồi gác chống lên, một tên khuôn mặt tròn tròn ngâm ngâm, đôi mắt nổi đầy gân máu trừng cô:"Oắt con, mày là ai?" Cô dửng dưng lạnh nhạt đáp:"Tôi là ai đối với các đại ca đâu quan trọng, chỉ cần biết tôi là người đến đây can ngăn ba tên côn đồ ức hiếp cụ bà yếu đuối, vậy thôi", "Được, có ngon thì mày đánh với anh em bọn tao này". Nói rồi cả ba tên lao lên cô như một con thú săn thấy mồi, cô uyển chuyển né đòn của tên nhỏ nhất, lấy chân đá mạnh vào hạ bộ, tên kia nằm bẹp xuống. Tên kia cầm gậy sắt đánh trên đầu, lại tiếp tục bị hụt, nắm lấy tay rồi nhẹ nhàng khoá đòn lại, lấy dậy nhựa rút ra quấn tay hai tên kia lại rồi, tên còn lại đưa khuôn mặt sợ hãi nhìn cô, tay run lẩy bẩy, gã ôm đầu sợ hãi rồi bỏ đồng bọn lại chạy thục mạng. Một phát sau gáy hắn liền gục xuống bất tỉnh nhân sự liền trói lại chung với hai tên kia. Liêu Song quay qua nhìn cụ già rồi quỳ xuống kiểm tra một lượt, cụ vẫn còn tỉnh táo nhưng vết thương chi chít bên ngoài lại rất nhiều, khuôn mặt nhuốm đầy máu, cô liền dìu cụ dậy, ân cần hỏi:"Cụ còn đi được không, con đưa cụ vào bệnh viện, đi nào" cụ gật gật đầu, sau đó cô mở cốp xe ra lấy chiếc nón bảo hiểm thứ hai đội cho cụ rồi dìu lên xe, gắn chiếc Note 10 vào giá để điện thoại rồi rồ ga chạy đi, vừa đi cô vừa gọi cho 110 báo án:" Trên đường G107 xuất hiện một vụ ẩu đả nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, tôi đã trói lại ba tên côn đồ, các vị hãy nhanh chóng đến đó, tôi đưa người bị tấn công vào bệnh viện rồi!" Trời chập tối đã con đường vắng đến bệnh viện gần đó cách không xa, đưa cụ bà vào phòng cấp cứu rồi lặng lẽ ngồi đó chờ đợi trước cửa.

Mười phút sau, có hai bóng dáng đàn ông cao lớn xuất hiện đứng trước mặt cô hỏi:

- Xin chào, chúng tôi là cảnh sát thành phố Vũ Hán, cô có phải là người báo án không?





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận