“Tôi không chỉ thích mà còn yêu em, Liêu Song! Tôi không muốn chúng ta đơn giản chỉ là bạn bè hay đồng nghiệp nữa!”
Thiên tính của sói là chung thủy với bạn đời của mình
Kể từ lúc gặp em, tôi đã định em là một phần không thể thiếu trong cuộc đời của tôi
Tôi luôn dùng hành động để thể hiện với em, em biết rõ nhưng vẫn luôn từ chối tôi, sợ hãi rằng em sẽ mắc nợ tôi
Nhưng tôi mới đúng là mắc nợ em đây, Liêu Song
Bởi vì tôi là một kẻ ít nói, dường như kiệm lời hết mức. Chỉ biết làm
Nhưng giờ đây tôi không do dự thổ lộ lòng mình với em. Tôi cố đào lí do khác để nói ra lí do tôi yêu em
Thật ra yêu không cần lí do, tôi chỉ muốn tiến tới!
Tôi không muốn bỏ lỡ em thêm bất kì lần nào nữa
Tôi im lặng chờ đợi đáp án từ em
Em lại nhìn tôi như chú nai vàng tội nghiệp bị dồn vào đường cùng trong chuyến đi săn của tôi. Nhưng không thể phủ nhận, mắt em rất đẹp, khuôn mặt của em vẫn rất đẹp. Thật rất muốn hôn! Nhưng ánh mắt em nhìn tôi lại như đang suy xét vấn đề gì đó
Năm phút trôi qua, cuối cùng em ngập ngừng, co hai chân lại:
- Sếp… Thế này có gấp quá không? Chúng ta chỉ mới làm việc cùng nhau chưa đến bốn tháng…
Em nói đúng, chúng ta quen nhau chưa được bốn tháng. Cũng đúng, em chẳng nhớ Ngụy Hoắc Thần này là ai chứ, chỉ là cấp trên em thôi.
Tôi nhếch môi, dịu dàng nhìn em cắt đi những lời ngập ngừng:
- Tôi hiểu, em đang hoài nghi lời tôi nói. Em chỉ cần biết, tôi yêu em là thật lòng! Không cần vội vàng, dù sao tôi vẫn sẽ đợi, nhưng cũng đừng quá lo lắng căng thẳng ảnh hưởng đến bệnh tình mình
Em mím môi gật đầu, dạ với tôi
- Vậy, để em suy nghĩ
Hai tuần sau đó kể từ khi tôi tỏ tình với em
Tôi vẫn chạy theo guồng quay công việc bình thường, vẫn viết báo cáo, duyệt hồ sơ, vẫn xem lại vụ án trước và vụ án này dù đã tìm ra điểm tương đồng. Nhưng mấy hôm nay thay vì biến thành quý ông cuồng công việc, tôi đã phân tán bớt một lượng lớn tinh lực chỉ để chăm sóc bé con kém tôi bảy tuổi. Cơm bưng nước rót đầy đủ, tối hủy lịch trực đêm chỉ để ngắm em ngủ. Liêu Song đã cai máy thở thành công vào giữa tuần này
Thật xấu hổ, mỗi lần gần em, đũng quần tôi lại vô thức phồng lên. Nếu Minh Long hay Tạ Quất ở đây, họ sẽ bảo hình tượng cấm dục của vị đội trưởng cao quý đã sụp đổ. Xấu hổ quá! Vậy nên lúc em say ngủ tôi sẽ lén hôn môi em như một tên trộm
Liêu Song là một đứa trẻ thông minh và nhạy cảm
Em ấy nhận ra ý tứ của tôi ngày một rõ ràng hơn. Tôi bày sẵn thiên la địa võng để em không thể chạy trốn, càng không thể rời khỏi tôi được
Có vài lúc tôi đã nghĩ đến việc lột trần hết tất cả mọi thứ với em ngay tức khắc.
Lý trí ngăn lại, nó bảo rằng tôi sẽ làm em sợ mất. Vậy nên tôi vẫn luôn đeo lên chiếc mặt nạ lạnh lùng và nhẫn nại, hệt như một nhà sư khổ hạnh
Một tuần nữa lại trôi qua, Liêu Song với thể chất tốt đã xuất viện. Tôi ga lăng phụ giúp Liêu Song soạn đồ và đưa cô ấy về, trên đường còn đón cả con mèo Anh lông dài kia về nhà
Giờ tôi thấy mùi mèo không gớm lắm, chỉ cần là thứ em thích, tôi không chê
Tôi đem giỏ xách của em đặt lên huyền quan, nhìn em đặt mèo xuống rồi vỗ mông nó ý bảo vào trong phòng khách. Tôi vừa quay lưng đi, giọng nói êm dịu của em vang lên:
- Cảm ơn anh!
Trái tim tôi bỗng chốc run rẩy lên từng đợt, nhưng tôi đã dằn nó xuống. Tôi im lặng quay lại ngắm nhìn khuôn mặt trắng bệch e lệ của em, gật đầu:
- Ừ, nhớ uống thuốc và thường xuyên tập thở. Hiện tại với thể chất của em, tạm thời nghỉ thêm ba ngày nữa rồi quay lại. Tháng này ở Cục xử lí giấy tờ
Vẻ mặt tôi vẫn không thay đổi, tiếc nuối xoa đầu em rồi lập tức buông thõng xuống, hơi nghiêng qua nắm tay nắm gạt xuống mở cửa. Bỗng, bàn tay nhỏ của em nắm chặt lấy tay tôi níu lại, kéo theo hàng loạt dấu hỏi hiện lên đầu tôi, tôi liếc nhìn chờ đợi lời nói từ miệng em. Liêu Song mím môi, ngước đôi mắt long lanh nước nhìn người đàn ông cao hơn mình 25cm chớp chớp mắt, từ má tới tai của em giờ đây đã đỏ như máu. Lần đầu tiên tôi im lặng kiên nhẫn chờ đợi lời hồi đáp đến vậy
- Ngụy Hoắc Thần…Thật khó nói cảm giác đó là gì, em cũng yêu anh thì phải
Đầu tôi như hàng vạn pháo hoa bùng nổ, tôi bất ngờ trước những đáp án của em. Tôi nghĩ em sẽ từ chối tôi cơ, bỏ qua đi. Giờ em thừa nhận em cũng thích tôi rồi, dù không bằng yêu
Nhưng so với tính cách của em, em rất ghét sự nhất thời và thoáng qua. Tôi cũng như vậy, tôi ghét sự tạm bợ. Tôi nhìn Liêu Song, tay buông thõng khỏi nắm cửa, áp sát em, dùng tay vuốt ve mặt em, vén tóc mai ra sau tai từ tốn đáp:
- Không sao, từ từ cũng được.
Tôi không vội, tôi muốn em yêu tôi, cam tâm tình nguyện yêu tôi. Và tôi cũng muốn chiếm em làm “của riêng”. Tôi cúi xuống, dùng hai tay kéo mặt em lại, vận dụng vốn liếng lúc xem qua phim cấp ba, hôn em
Bờ môi hồng kia thật mềm, tôi hôn ngày càng sâu, dùng lưỡi cạy hàm răng trắng đều kia để tiến vào để vần vò lưỡi em. Liêu Song ôm cổ tôi để giữ thăng bằng, vụng về hôn đáp lại tôi.
Thật ngọt ngào!
Tôi muốn thêm, nhưng tình trạng phổi em bây giờ không thích hợp với việc hôn lâu. Cuối cùng tôi đành quyến luyến cắn vàng môi em cho sưng đỏ rồi mới hài lòng nhả ra
Cả hai chúng tôi thở hổn hển, dĩ nhiên tôi lấy hơi nhanh hơn Liêu Song. Tôi không thả mãn buông tha, dường như em biết điều đó nên đột ngột kéo tôi lại hôn tiếp.
Tôi như điên lên, nụ hôn thứ hai không nhẹ nhàng như lần đầu nữa, tôi ôm em đặt lên tủ gỗ ở chỗ huyền quan để tiện cho việc ôm hôn. Tôi điên cuồng, còn em vụng về, còn nhắm mắt nữa
Tôi vô thức luồng tay vào chiếc áo thun của em sờ tấm lưng trắng non kia, định cởi cúc áo ngực em. Tôi sợ hãi chống tường đẩy người mình ra, tôi thấp giọng rầm rì:
- Xin lỗi em… Xin lỗi!
Liêu Song lắc đầu, dè dặt xoa lên mặt tôi:
- Nếu anh muốn em có thể thỏa mãn anh. Không phải cặp đôi nào khi yêu cũng làm vậy sao?
Cô bé này thật hiểu chuyện, nhưng tôi không muốn em hối hận. Dù tôi rất muốn em, cái quan trọng vẫn là em cam tâm tình nguyện. Đừng cuốn theo cảm xúc của tôi vậy chứ
- Anh đã ba mươi rồi, không chơi nổi đâu. Cả em cũng vậy, em sẽ không chịu được đâu Song Song!
Liêu Song ngại ngùng cúi đầu xuống, sau đó ngước mắt lên nhìn tôi đầy kiên định, dường như đọc tất suy nghĩ của tôi:
- Hoắc Thần, nhưng anh muốn…
Tôi lười đáp, liền cúi xuống hôn em tiếp.
Lúc này, chiếc chết tiệt trong túi quần rung lên. Tôi giả điếc hưởng thụ cục cưng ngọt ngào trên kệ gỗ. Liêu Song đẩy đẩy vỗ vỗ tôi ra, ý bảo tôi nghe điện thoại. Đành buông tha em bắt máy, tay miết nhẹ môi em
[Phát hiện có người chết ở ngõ số 45 đường A, Kinh Châu]
- Tôi đến ngay!
Tôi cúp máy rồi lưu luyến hôn phớt môi Liêu Song. Tôi rất muốn em, nhưng đành buông tha lần này vậy, nhìn vẻ mặt lo lắng của em tôi lại xoa đầu lần nữa, hôn lên tóc em
- Anh đi đây, chúng ta gặp lại sau. Ở cạnh anh không cần dùng khuyết điểm che cánh tay trái em lại
Tôi hôn nhẹ lên trán em rồi rời đi
***
Bên trong căn nhà riêng, giữa gian phòng khách là một người đàn ông tay chân cứng ngắt và cái lưỡi thè ra. Mùi xú uế chảy lênh láng khắp sàn nhà
Không sai, anh ta treo cổ chết
Tôi tháo khẩu trang ra tìm mùi lạ, trừ mùi xác chết và quần áo của anh ta không còn gì nữa cả. Tạm thời cho là anh ta đã tự vẫn, trong nhà cũng không thu được bất kì vật chứng nào bất thường. Nhìn qua vài tờ giấy thế chấp và giấy nợ trong phòng ngủ tôi đã hiểu nguyên nhân, vậy nên tôi quay trở về Cục cùng với nhân chứng và người nhà nạn nhân
Lấy lời khai cùng với giám định pháp y xong đã là gần chiều
Tôi tùy hứng châm một điếu thuốc cho mình, đứng ngoài hiên nhìn mưa lâm râm. Lúc làm việc tôi có chút lơ đãng, bởi vì tôi nhớ Liêu Song
Tôi buông điếu thuốc ra khỏi miệng kẹp giữa hai ngón tay, lấy điện thoại xem tin nhắn trên WeChat, hầu như đều là tin nhắn công việc, lúc này tin nhắn ghim đầu của tôi sáng lên. Tôi chuyển lại năm vạn kia rồi nhắn hỏi thăm em
- Cậu đang yêu! Ôi chà…
Giọng nói thanh thúy trầm thấp vang lên, tôi đang soạn tin được một nửa, nhắn vội nốt rồi cất điện thoại vào túi quần
- Cuối cùng em không thể giấu anh được! - Tôi mỉm cười
Minh Long cầm pod hút một hơi dài rồi phả ra hương dâu
- Nhìn cậu giống mấy tên người sói cố chấp mà tôi từng gặp. Nếu là tôi, tôi sẽ không chọn ôm quả bom nổ chậm
Tôi hiểu chữ “cố chấp” và “quả bom” của anh ấy nói ra là gì.
- Cảm ơn lời khuyên của anh, em hiểu rồi! - Tôi nói tiếp - “Hắn ta” có vẻ đã bắt đầu hành động rồi! Anh có số Chung Hà không?
Minh Long sửng sốt nhìn tôi
Tôi là một con sói cố chấp, tôi chỉ lấy những thứ thuộc về tôi, danh tiếng con người vốn dĩ không phải là thứ quan trọng. Cái gì mất cũng sẽ tìm lại được, trừ mạng người. Đó là điều tôi đã đúc kết được khi “hòa tan” vào cuộc sống của con người
Bắt tay với kẻ nào cũng được, miễn tôi có thể giữ được thứ ở trong tay trọn đời
***
Meh, tôi có ý tưởng trong phần Trăng Khuyết sẽ dùng góc nhìn của Ngụy Hoắc Thần nhiều hơn. Ở chap này nếu mình viết theo ngôi thứ ba có vẻ không rõ được tâm tư của anh Thần
Nhớ cho mình 1 like và 1 tym nhe