Ra khỏi nhà thằng học sinh mới có hơn bảy giờ. Tối cuối tuần, đường phố dường như đông đúc hơn, rộn rịp hơn. Khánh Linh đạp xe hòa vào dòng người đi dạo phố. Rồi ghé vào quán chè chuối nướng quen.
"Bà Năm cho con một suất!"
Bà chủ quán hiền từ hỏi vị khách VIP của quán: "Ăn hay đem về hả cháu?"
"Dạ! Cho con mang về!" Khánh Linh liếc nhìn mấy cặp đôi vừa ăn vừa trò chuyện ngọt ngào, cô không ngu ngồi ở đây để ăn thêm cơm chóa.
Thứ Bảy, ai có phận nấy. Không về làm nũng với ba mẹ thì nhõng nhẽo với người yêu.
Chỉ có cô là độc thân, trơ trọi.
Khánh Linh buồn ăn hết bát chè chuối nướng rồi lên giường mở máy tính tìm avatar con bạch tuộc xanh lá.
Ai dè mới mở FB, con bạch tuộc đã gửi cho cô thêm hai tin nhắn, thời gian lúc 19 giờ.
"Bọt biển ơi!"
"Cháu đâu rồi?"
Gọi ngọt ngào và thân mật gớm nhỉ? Ai mà đọc được, chắc tưởng cô chat chit với người ta từ kiếp trước.
Nhưng thôi! Nể tình chú gọi tui một tiếng 'cháu', tui hồi âm cho chú: "Bọt biển siêu cute xin chào chú tuộc." Và kèm theo một cái mặt cười tít mắt.
Bên kia tay bê ly rượu mời đối tác, nghe điện thoại có âm báo tin nhắn, không đợi cụng ly vội ngửa cổ uống cạn. Rồi ngồi xuống mắt dán vào FB.
Thấy dòng tin ngọt ngào cùng nụ cười hết nấc, tự nhiên bao ưu tư trong lòng anh rệu rã rồi tan theo chú bọt biển xuống tận đáy đại dương. Anh sinh ra quyến luyến muốn quan tâm người ta. Bèn gửi đi một tin.
"Cháu làm gì đó?"
"Nằm trên giường chơi với chú!" Đúng là vậy. Cô đang úp bụng lên gối, hai bàn chân ngửa mặt nhìn trời, mắt dán màn hình, tay lướt phím chat với trai. Ý nhầm...chat với một con bạch tuộc ế cô đơn thấy mà thương. Bởi, ông chú già đó cũng giống như cô, chẳng có ai hàn huyên ngoài avatar ảo.
Một sự thật thảm hại!
Vậy mà, người bên kia lấy làm hứng thú. Anh nhắm mắt tưởng tượng chút xa xôi. Dường như thấy gì đó khoái khoái nên bờ môi mỏng dần kéo căng nụ cười dịu dàng.
Mấy ông chú trung niên bụng mỡ và tay trợ lý kiêm thư ký theo hầu thấy cảnh tay Giám đốc mặt lạnh nay phê chat chit, họ không dám lên tiếng bèn cùng nhau hô gió một, hai, ba. Uống.
Trong tầm nhìn mở hí hí, họ thấy anh chợt mở mắt, đăm đắm vào màn hình, tay nhẹ nhàng bấm tin.
Anh gửi đi: "Ước gì đó là thật!"
Thật giả gì đây chú?
Cô tính gửi cho con bạch tuộc xanh lá: "Chú ước gì vậy?" Nhưng ngẫm lại, mấy ông già hơn trái cà đó đầu óc hay suy diễn bậy lung tung. Nên cô xóa đi, gõ một tin khác: "Coi chừng ước bậy, phù mỏ, lọi tay, hồn bay vì biến thành thái giám!"
Khánh Linh hứ một tiếng. Chống tay ngồi dậy, chửi vào avatar: "Đầu óc dám đen tối với chị hử? Coi chừng chị móc mắt, đạp thật cho phát là mất giống nhen cưng!"
Thật hết hứng chat chit. Đi tắm cho khỏe cái thân.
Tắm chưa được mười lăm phút. Vậy mà khi trở lại giường, avatar con bạch tuộc gửi đến những hai mươi lăm tin.
Gửi gì mà lắm thế?
Cô hơi tò mò.
"Chú có ước gì bậy đâu?
Cháu tự nghĩ bậy thì có.
Mà cháu nghĩ gì vậy?
Có thể kể chú nghe xíu được không?"
"..." Mới tắm ra mà Khánh Linh thấy nóng. Cô thổi phù phù lên trán, tay quạt quạt tạo gió. Kiên nhẫn đọc tin.
"Alo
Bọt biển?
Cháu đâu rồi?
"...."
"Bọt biển à?
Cháu 'ừ' lên tiếng được không?
Giận chú rồi hả?
Alo
Alo
Alo?"
Thấy hàng alo đó, Khánh Linh mắc cười.
"Bọt biển ơi?
Bọt biển!!!
Cháu trả lời chú hi!
Nói gì cũng được.
Chửi chú cũng được.
Mà có chửi thì chửi yêu thôi nha!
Chú đặc cách cho phép cháu đấy!
Sao?
Thấy chú có thành ý không?
Alo
Alo
Alo?????"
Giống như ăn vạ nhỉ?
Mà cũng thật kì! Hai người mới ngẫu nhiên quen nhau hôm nay, nói chuyện cũng đâu hợp gì mấy?
Nhưng Khánh Linh chợt nhận ra: Giữa mình và cái avatar ấy dường như thân nhau từ mấy ngàn đời. Những câu trò chuyện đó khiến cô cô cảm giác: mình vừa có ba ở bên cạnh vừa có thằng em trai hư. Ba thương cô nên ân cần hỏi han. Còn thằng em hư chỉ có một chữ 'báo'!
Cô nằm lại lên giường. Tay lướt bàn phím.
Ông chú hai mươi tám tuổi bên kia đang sầu đời vì tự nhiên bị đá ngang. Anh ảo não nhìn vào màn hình điện thoại. Lòng buồn rười rượi chờ mong một tiếng chuông báo có tin đến.
"Giám đốc?" Tay trợ lý gọi bảy tám lần mà ông sếp vẫn trơ ra bộ mặt bất biến. Anh ấy tức sắp kiềm gan hết được. Bèn phùng mang trợn mắt la to lên: "Giám đốc Lâm!"
"Cậu lên cơn khùng hả?" Anh đập cho tay trợ lý một cái lên vai: "Tôi dặn cậu bao nhiêu lần rồi? Ở chỗ sang trọng, bàn chuyện làm ăn với đối tác, nói vừa đủ nghe thôi!"
Anh ấy cười hì hì rồi chỉ tay vào các ông chú bụng mỡ: "Họ chờ câu trả lời của anh nãy giờ!"
"Câu trả lời gì?" Có giống anh đang chờ con Bọt biển của anh không?
"Giám đốc có đồng ý ký hợp đồng không?"
"Cậu hỏi thừa. Chúng ta ngồi với nhau đêm nay không phải vì chuyện này à?" Anh thật muốn đập cho tay trợ thủ một đập nữa. Nhưng nghĩ đến con Bọt biển siêu cute anh lại không nỡ động thủ, vì sợ sau này mình ngứa tay.
Anh trừng mắt nhìn tên trợ lý: "Còn chần chờ gì nữa? Mau đưa bản hợp đồng ra!" Rồi quay sang các ông chú cười hì hì: "Dạ, cháu mời ba chú!" Anh rút chiếc bút đưa sang cho họ.
Vừa lúc đó, điện thoại báo có tin đến. Anh mừng quá, thu tay lại mở tin. Thấy hàng chữ trên màn hình, anh đứng bật dậy, quên luôn châm ngôn anh hay dặn tên trợ lý: Ở chỗ sang trọng, bàn chuyện làm ăn với đối tác, nói vừa đủ nghe thôi!
Anh giơ hai tay lên cao, la to lên một tiếng: "Oh yeah!"
Rốt cuộc anh nhận tin gì mà phấn khích thế?