Không biết thằng cháu quý hóa đó nó méc cái gì? Mà sáng hôm sau, Hàn Lâm vừa ló mặt vào phòng ăn, cả nhà lớn bé mười hai con con mắt dán hết lên mặt anh.
"Ba mẹ, anh chị! Có chuyện gì hả?" Hàn Lâm nhìn một lượt bốn người lớn rồi kéo ghế ngồi xuống. Anh nhìn qua hai thằng cháu đang trố mắt chờ xem kịch hay: "Định tạo phản hả?"
"Con mới là kẻ tạo phản!" Mẹ anh bất ngờ chỉ đích danh.
Hàn Lâm nhìn mẹ khó tin. Anh chỉ vào mặt mình: "Con mà dám sao?" Mẹ anh là ai cơ chứ? Là phu nhân ông Hàn Lưu, Chủ tịch Công ty Hưng Thịnh. Một Công ty luôn đứng top đầu trên sàn giao dịch.
"Một lời mẹ nói, ba con còn chưa dám cãi!"
Mẹ anh hứ lên một tiếng: "Vậy mà con dám!"
Hàn Lâm có tám cái miệng cũng khó mà nói thêm lời nào. Anh đành lựa chọn im lặng. Rồi mời cơm: "Con mời ba mẹ ăn sáng.
Anh chị Hai, ngon miệng nha!"
Mời xong, anh tranh thủ kiếm ít hột rồi chuồn lẹ kẻo sóng to gió lớn đổ bộ lúc nào không hay.
"Lâm! Mẹ hỏi con, tại sao bao cô gái xinh đẹp, con nhà danh giá, mẹ giới thiệu con làm quen. Con không hề đoái hoài lại đi hun hít con bọt biển gì đó trong điện thoại?"
Đấy! Anh lo có dư đâu!
Bão đã đổ bộ!
Miếng cơm lỡ và vào miệng còn chưa kịp nhai. Trước mắt phải tìm chỗ kín mít trú bão đã.
"Xin lỗi cả nhà ha...Đau bụng quá!" Hàn Lâm quyết định khom lưng ôm bụng lủi. Chứ ngồi thêm chút hứng đạn súng liên thanh nả chắc bộ não anh liệt.
"Con với cái. Bao lời hay ý tốt nói không biết nghe. Người bằng xương bằng thịt không sờ, cứ thích chui đầu vào ba ảnh ảo!
Mẹ nói cho con hay: Tết này không đưa con dâu út về thì cuốn xéo ra đường ăn Tết!" Chứ nhà này bít cửa đối với đứa con bất hiếu.
"Trai lớn dựng vợ. Gái lớn gả chồng. Gia đình ta có truyền thống trai 26 tuổi lập gia đình. Con nay đã sắp băm rồi đấy!" Ba anh đứng lên nói thêm vài câu theo bóng thằng con trai út đang giả vờ bị Tào Tháo đuổi.
"Chú khổ quá bọt biển!
Làm việc cả tuần.
Đến ngày chủ nhật thư giãn gân cốt cũng không được yên!" Anh khóa trái cửa phòng, nằm gác chân than thở với avatar.
Khánh Linh đang làm thêm ở một nhà hàng. Chủ nhật khách đông, cô bưng bê tháo cả mồ hôi hột. Mới xin giải lao hớp miếng nước thì có âm báo 'ting, ting'. Cô móc chiếc điện thoại trong túi quần rin.
Thư giãn sao?
"Cháu đây, bây giờ còn lấy mồ hôi tắm sáng nè chú!
Chạy muốn tháo cả khớp gối!"
Chớt chửa?
"Chứ cháu tập thể dục chi nhiều vậy?
Bọt biển mà!
Phải mềm mềm chút mới đáng yêu!"
"Thể dục gì chú? Cháu đây còn bận làm mướn kiếm ăn!"
Vừa lúc đó phía bên trong bếp có tiếng chị trưởng nhóm gọi: "Khánh Linh!"
Cô 'dạ' lên một tiếng. Rồi tranh thủ nhắn nốt cho ông chú già: "Thôi cháu làm tiếp đây! Bai chú nha!"
Đọc xong tin nhắn đến từ avatar hình con bọt biển. Tự nhiên, Hàn Lâm thấy buồn. Trước mắt anh, hình ảnh cô bé xinh xắn đáng yêu đang tất bật làm việc. Trên trán cô, trên khuôn mặt tròn tròn như avatar rịn đầy mồ hôi. Anh chợt xót xa trong dạ.
Anh tò mò muốn biết cô bé dễ thương của anh vất vả như thế nào?
"Cháu làm việc gì đấy?
Có thể giới thiệu chú làm với không?"
Tin gửi đi cả tiếng đồng hồ. Anh nằm ôm điện thoại mỏi mòn đợi tin đến. Nhưng tuyệt nhiên con bọt biển không có online.
Điều này càng dấy lên một nỗi đau không tên trong lòng anh. Anh mân mê khuôn mặt avatar. Rồi ông bà tổ tiên gì đó xúi đẩy tay anh úp hình con bọt biển vào đôi môi nóng.
"Đấy! Thấy chưa? Con hết chối rồi nhé!" Mẹ anh dùng chìa khóa dự phòng nhẹ nhàng mở cửa rình xem tin thằng cháu nhỏ bán một trăm ngàn đêm qua có chính xác không?
"Như vậy là cu Bi nói đúng rồi! Con đang yêu một con bọt biển!" Mẹ anh la bù lu bù loa: "Sao mẹ khổ thế này hả Lâm? Rồi mẹ biết ăn nói sao với ông bà tổ tiên?"
Anh đang rầu thương cô bé nhỏ vất vả, nghe mẹ ỉ ôi, anh càng rim não: "Mẹ à! Bọt biển gì chứ? Đó là một cô bé rất dễ thương đó!"
Hai mắt mẹ anh sáng lên: "Một con bé dễ thương à? Sao con không chịu nói sớm!" Bà cười như tới quý tổng kết lợi nhuận ba anh mang về mấy tá cọc tiền lớn, mặt mày liền tươi tỉnh, cầm lấy hai tay con trai út cục vàng: "Tối chở con bé tới chơi với mẹ nha!"
Hàn Lâm nghe xong tìm cớ thoái thác: "Cô ấy đang rất bận. Đợi qua đợt, con chở về cho mẹ vui nha!"
Một cái cớ vừa thật vừa trên trời dưới biển. Vậy mà, mẹ anh thương cô con dâu ảo: "Rất bận à? Tội nghiệp con bé! Nhà ta đâu thiếu tiền, sao con không tìm cách giúp vợ hả?"
Ui trời!
Đến cái tên, dòng địa chỉ của người ta anh còn chưa biết. Mặt mũi thật như thế nào lại càng không! Thế mà, trong mắt mẹ, người ta...hiển nhiên đã trở thành vợ của anh rồi!
Tin này mà con bọt biển biết được chắc sốc tới óc.
Người ta nói: lo đâu thì có đó. Không hề sai một tẹo nào!
"Đâu! Con đưa máy mẹ nói chuyện với con dâu út của mẹ chút!"