Dịch giả: Hoangtruc
Lúc tiếng động này vang lên, Từ Ngôn đang phụ giúp mấy tên đầu bếp này chuẩn bị điểm tâm.
“Đến ngày đó rồi?” Tên đầu bếp béo múc lấy một thìa cháo loãng, húp một ngụm thử hương vị.
“Hình như lần này tới hơi sớm, ta nhớ lần giao chiến trước cách đây chưa tới nửa năm.” Tên đầu bếp khác nghe thấy âm thanh này chẳng những kinh hãi, mà còn lộ ra vẻ hết sức cao hứng: “Mặc kệ nó, đợi qua ba ngày nữa, chúng ta lại có thể ăn được thêm một khoản nhỏ rồi, hắc hắc hắc. Không ăn cơm của người chết, thì người nghèo phải rên rỉ mỗi ngày a.”
“Cứ giết đi, tốt nhất là đám Biên quân kia lưỡng bại câu thương. Như thế mới có thêm nhiều người chết, chúng ta mới càng có thể phát tài a.” Tên đầu bếp béo nở ra một nụ cười dữ tợn.
Tiếng hò hét kia là từ một dãy núi khác truyền đến. Tin tức Biên quân hai nước phát sinh đại chiến lại khiến cả đám Nguyên Sơn phỉ đầy hưng phấn. Trong sơn trại không nghe thấy tiếng động gì nhưng khu nhà bếp có thể nghe thấy loáng thoáng một chút,.
Không lâu sau, tin tức từ khu nhà bếp đã truyền khắp cả Nguyên Sơn trại. Thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng cười to đầy hưng phấn vang lên.
“Cơm người chết?” Từ Ngôn đang đốn củi, thuận miệng hỏi Trương Hà đứng bên cạnh: “Ăn như thế nào? Ngon không?”
“Còn phải xem vận khí, vận khí kẻ nào tốt thì được ăn ngon thôi.” Trương Hà cười hắc hắc, nói: “ Nơi tốt mà mấy ngày trước có nói cho ngươi đó, chính là Kỳ Uyên hạp này đấy. Lần này dường như biên quân hai nước Tề Phổ đánh nhau sớm hơn. Lúc đó ta còn nghĩ rằng phải đợi khoảng ba tháng sau nữa, không ngờ mới được hơn hai tháng đã bắt đầu rồi.”
Nhìn nhìn tên tiểu đạo sĩ trung thực trước mặt đang làm việc, Trương Hà do dự một chút rồi nói tiếp: “Được rồi, dẫn ngươi đi vậy. Đến nơi đó đừng có chạy lung tung, đi theo ta là được. Nhưng nói trước, tiền hàng gì ngươi tìm được đều phải chia cho ta một nửa. Nói cho cùng, người mới gia nhập sơn trại chưa đủ ba tháng tuyệt đối không được phép rời khỏi Kỳ Nguyên sơn. Ai bảo ta thấy ngươi thuận mắt làm chi!”
“Được a.” Từ Ngôn gật mạnh đầu, đồng ý: “Có đồ tốt nhất định sẽ chia cho Tiện đường thí chủ.”
Ngày nào cũng nghe gọi là Tiện Đường thí chủ, Trương Hà cũng dần quen thuộc. Gã bèn bất đắc dĩ phất tay áo rồi đi làm vài chuyện của mình. Lúc vừa bắt đầu, gã thật sự một tấc cũng không rời khỏi Từ Ngôn, thế nhưng sau hơn hai tháng thì gã cũng lười phải suốt ngày nhìn chằm chằm vào một tên đạo sĩ ngốc nghếch cười hề hề lắm rồi.
Trong mắt gã, cái loại con hàng ngốc nghếch ham ăn giỏi ngủ này chạy trốn cũng tốt, ít nhất thì Nguyên sơn trại cũng đỡ tốn kém một chút lương thực.
Trong ba ngày này, tiếng hò hét thỉnh thoảng lại truyền ra từ bên kia dãy núi, còn Từ Ngôn vẫn cứ ăn no ngủ kỹ như trước.
Nếu đã lấy heo làm mục tiêu thì Từ Ngôn tất nhiên cũng muốn giống một con heo.
Ba ngày nhanh chóng trôi qua, trời còn chưa sáng Trương Hà đã cùng Từ Ngôn dẫn đầu đi trước. Băng qua đỉnh núi nơi đóng quân của Nguyên Sơn trại, hai người chui vào trong khu rừng sâu tĩnh mịch. Không lâu sâu, từng tốp năm tốp ba sơn phỉ trong Nguyên Sơn trại cũng đi ra khỏi hàng rào sơn trại. Phương hướng xuất phát của tất cả đều nhắm về phía sau núi.
Phía Tây của dãy núi là một khe núi cực lớn, hai bên sườn là núi cao vạn trượng, chiều dài khe trước sau kéo dài hơn năm mươi dặm.
Dãy núi bên phía sườn Đông của khe núi này được gọi là Kỳ Nguyên sơn, còn dãy núi bên sườn Tây của khe núi lại không phải tên này, mà tên là Lâm Uyên Sơn. Còn cái khe núi cực lớn này, được gọi là Kỳ Uyên Hạp.
Kỳ Uyên Hạp chẳng những là một chỗ hổng của dãy núi Vạn Hằng, mà còn là biên cảnh của hai quốc gia ở hai đầu Bắc Nam này.
Phía Nam của Kỳ Uyên hạp thuộc về Phổ quốc, còn phía Bắc của Kỳ Uyên Hạp lại thuộc về Tề quốc.
Khe núi cực lớn này chính là con đường duy nhất đi thông qua hai nước. Số lượng biên quân đóng tại hai phía Nam Bắc của Kỳ Uyên Hạp là một con số khổng lồ, không chỉ có tác dụng trấn thủ biên giới mà còn nhằm mục đích uy hiếp đối phương.
Giữa hai nước Tề Phổ không tồn tại tình hữu nghị. Thậm chí nếu có cơ hội, bên nào cũng muốn cắn được một miếng thịt trên người đối phương xuống.
Xã tắc giang sơn, tất nhiên càng rộng lớn thì càng tốt. Giữa các thời kỳ Đế vương của hai nước có không ít xung đột phát sinh, thậm chí còn xảy ra ác chiến. Tuy vài chục năm gần đây, hai nước Tề Phổ không phát sinh chiến loạn, thế nhưng sáu năm trước, dưới mệnh lệnh của tể tướng Đại Phổ, biên quân hai nước lại xảy ra một cuộc xung đột với quy mô lớn tại Kỳ Uyên Hạp. Hơn nữa, cuộc xung đột này lại một mực kéo dài đến tận bây giờ.
Sáu năm trời, cứ cách quãng gần nửa năm thì biên quân hai nước lại quyết chiến với nhau một lần tại Kỳ Uyên Hạp. Mấy vạn quân binh chinh chiến đã biến khe núi cực lớn này trở thành một vùng đất vùi xương. Không biết bao nhiêu biên quân đã chết nơi này, quan hệ hai nước Tề Phổ cũng đã bắt đầu chuyển biến xấu.
Có chút kỳ quái chính là…
Dù là ai thắng ai bại thì hai bên vẫn rất ăn ý thu binh lại sau ba ngày quyết chiến, sẽ không xâm chiếm chút lãnh địa nào của đối phương, càng không đột phá biên giới mà tấn công vào lãnh thổ quốc gia đối địch.
Từ trên đỉnh núi của Kỳ Uyên Hạp, Từ Ngôn và Trương Hà đang nằm quan sát tình hình trên một tảng đá.
Nếu đã gọi là cơm người chết, thì tất nhiên phải đợi sau khi người ta chết rồi mới được. Hôm nay chính là ngày biên quân hai bên giao phong lần cuối cùng. Nếu những biên quân kia vẫn còn sống thì chắc chắn Nguyên Sơn phỉ không dám đi xuống bên dưới rồi.
Đỉnh núi cao tới ngàn trượng, dưới ánh mắt của Từ Ngôn thì khe núi chỉ bao gồm vô số những điểm đen chằng chịt tựa như từng cặp hai con kiến lửa đang đánh nhau. Nhìn thấy được những thân ảnh ngã xuống trên chiến trường lại như một ruộng lúa mạch bình thường được người ta thu hoạch, khiến người xem phải chấn động kinh hãi.
“Hai nước giao chiến a, đây mới gọi là chém giết sinh tử.” Trương Hà nằm trên tảng đá, liên tục tặc lưỡi: “Nếu để bọn sát tinh này xông vào Nguyên Sơn trại, sợ là một tên trong chúng ta cũng khó mà sống sót được. Thiết kỵ biên quân so với đám bộ khoái quan binh ăn hại kia thì mạnh hơn nhiều lắm.
“Giữa hai nước Tề Phổ thường xuyên có chiến tranh sao?” Từ Ngôn ở bên cạnh tò mò hỏi.
“Thường xấp xỉ khoảng nửa năm một lần, chưa từng dừng qua. Từ khi ta vào Nguyên Sơn trại, cứ cách nửa năm đều làm một chuyến đến Kỳ Uyên hạp một lần.” Trương Hà thuận miệng đáp.
“Sao lại xảy ra chiến tranh?” Từ Ngôn hỏi tiếp.
“Nghe nói là do một đạo mệnh lệnh của Tể tướng sáu năm trước. Chưa nghe nói đến chuyện gian tướng hại nước à? Chính là nói Tể tướng Phổ quốc đấy.’
“Gian tướng làm thế nào mà hại nước?”
“Gian tướng…Ta làm sao biết được lão hại nước thế nào?” Trương Hà tức giận nói: “Trước khi tới Nguyên Sơn trại, ta cũng chỉ là một tên nhân viên phòng thu chi, gian nan đi theo sau lưng nhà chủ thôi a!”
“Phòng thu chi thí chủ, chẳng lẽ ngươi cũng giết người rồi hả?”
“Giết một quản gia, không giết hắn thì ta phải chết. Ngươi đến bước đó thì làm sao còn chú ý được tới người khác, mà Phòng thu chi thí chủ cái gì? Chẳng phải ngươi vẫn gọi ta là Tiện đường thí chủ sao, nghe quen…”
Hai người còn đang trò chuyện trên đỉnh núi thì đại quân chinh chiến trong hạp cốc cũng đã kéo dài ba ngày, cuối cùng bắt đầu lui binh. Từ trên cao nhìn xuống, bầy kiến trong khe núi như bị người ta cắt một đao ở giữa. Người sống thì tranh thủ lùi về hai phía, đi ra khỏi khe núi. Còn người chết, thì vĩnh viễn chôn xương tại cái mảnh đất này.
“Đánh xong rồi. Chúng ta chờ một chút, đợi đến trưa rồi chúng ta xuống đó.”
Nhìn mấy đám Nguyên Sơn phỉ cách đó không xa đã bắt đầu rục rịch bò xuống chân núi, vậy mà Trương Hà lại tỏ ra cẩn thận. Đỉnh núi này tuy gần như dốc đứng, nhưng không phải là không thể đi xuống dưới đáy khe núi được, vì có một con đường mòn gập ghềnh dẫn xuống được tạo thành do đám sơn phỉ núi này thường xuyên đi qua.
“Không phải trong đám thi thể biên quân dưới kia đều là người chết hết cả, có khi còn cố ý để ngươi tới gần cho ngươi một đao, đủ để cho ngươi chầu trời. Đám kia tự hiểu bản thân sẽ chắc chắn phải chết, cho nên nhìn thấy người sống cũng không khác gì nhìn thấy đồ ăn là mấy đâu.”
Trương Hà trở mình, thong thả chậm rãi nằm dài trên tảng đá, nói: “Vội vàng không ăn được đậu hũ nóng. Bị đậu hũ nóng làm phỏng miệng không sao, nhưng bị bỏng mà chết thì thật quá oan uổng.”
Có thể có kinh nghiệm như vậy, xem ra trước kia vị này đã từng ăn phải thua thiệt rồi.
Biên quân hai nước đã rút hết khỏi khe núi, từng đám Nguyên Sơn phỉ tốp năm tốp ba tựa như u linh từ chân núi tản ra vùng chiến trường. Bọn chúng không ngừng mò lấy vài đồ vật đáng tiền trên đám thi thể ấy. Có người tìm được chút bạc vụn, còn người cởi ra được nửa bộ áo giáp, cũng có người lấy được một thanh cương đao sắc bén.
Cơm người chết từ miệng Trương Hà, chính là mò tìm chỗ tốt từ núi thi thể biên quân này.
Cứ mỗi nửa năm, biên quân hai nước lại xảy ra đại chiến một lần, mỗi lần đều có ít nhất mấy ngàn người táng thân trong khe núi này. Biên quân cũng có thu thập qua chiến trường một lần, thu thập mọi thứ sơ lược một chút rồi cũng kéo đi, nhưng chẳng ai lại kéo theo đám thi thể trở về làm gì cả.
Dù sao nơi này cũng là trọng địa của biên cương, hai bên đều không dám xem nhẹ. Thà rằng để đám thi thể kia làm mồi cho Sói hoang cũng quyết không lưu cho đối thủ chút cơ hội nào hết.