Những Chiến Binh Xuyên Không


Cá Voi mang theo thuyền của bọn họ lướt nhanh trên biển.

Thỉnh thoảng sẽ thả bọn họ giữa biển, bơi đi kiếm ăn sau đó quay lại tiếp tục đưa bọn họ đi.

Cá Voi đưa thuyền đi nhanh hơn so với bọn họ tự dong buồm, chèo thuyền rất nhiều.

Đi liên tục hai ngày cuối cùng cũng dừng lại trước một hòn đảo.

Sau khi cá Voi đưa thuyền của bọn họ đến nơi này thì bơi đi mất.

Hiên Viên Thiên Hạo nhìn trời sắp tối, hạ lệnh cho thuyền thả neo cách hòn đảo phía trước tầm mười trượng.

" Chúng ta đêm nay sẽ nghỉ ngơi ở trên thuyền, sáng sớm ngày mai sẽ đi thuyền nhỏ tiến vào đảo"

" Dạ , chủ tử" tiếng hộ vệ đáp lại.

Vũ Nhất chỉ huy tất cả mọi người chuẩn bị những vật dụng cần thiết mang theo khi lên đảo.

Lãnh Cơ nhìn mọi người đang bận rộn cũng không tới làm phiền họ.

Nàng đi loanh quanh một vòng trên thuyền rồi lên lầu muốn trở về phòng nghỉ ngơi sớm một chút.

Nàng vừa lên hết cầu thang thấy Hiên Viên Thiên Hạo đang đứng ngoài ban công thuyền, chắp hai tay sau lưng nhìn hòn đảo tối đen trước mặt.

Nàng nghĩ nghĩ một chút rồi bước ra đứng bên cạnh hắn nhìn hòn đảo trước mặt, hỏi:

"Ngươi đang nghĩ gì vậy "?

Hiên Viên Thiên Hạo quay sang nhìn Lãnh Cơ nói.

" Ngày mai, chúng ta sẽ lên đảo.


Bên trong có thể sẽ rất nguy hiểm.

Nàng hãy ở lại trên thuyền.

Ta sẽ để lại vài thuộc hạ bảo vệ nàng.

Chúng ta sẽ trở lại ngay".

" Các ngươi muốn tìm thứ gì trên đảo"? Lãnh Cơ quay người lại nhìn Hiên Viên Thiên Hạo hỏi tiếp

Hiên Viên Thiên Hạo im lặng nhìn nàng, một lúc lâu sau hắn mới lên tiếng:

" Ta đang đi tìm vài vị thuốc trên hòn đảo này"

" Là những vị thuốc gì? Có thể nói cho ta biết được không"? Lãnh Cơ tò mò, không biết hắn cần tìm thuốc gì mà phải đi xa xôi như vậy.

"Có tổng cộng chín vị thuốc cần phải tìm.

Ta nghe người ta nói trên hòn đảo này có ba vị đó là Bích Tinh Hoa, Bát Diệp Liên, Cốt Toái Ngư"

"Sáu vị còn lại là gì"? Lãnh Cơ nhíu mày, người nào lại biết trên đảo này chỉ có ba vị đó, còn sáu vị khác lại không có sao?

Hiên Viên Thiên Hạo cũng không có ý định giấu nàng, nên đã kể luôn sáu vị thuốc còn lại:

" Xà Đằng, Hồng hoan Hoa, Lục Lệ Thảo, Bích Huyết San Hô, Kim Thánh Qủa, Dơi Mặt Quỷ.

Lãnh Cơ nghe xong im lặng một lúc sau đó nói:

" Ngày mai ta muốn đi cùng các người"

" Không được! Trên đảo có rất nhiều nguy hiểm.

Ta không chắc có thể bảo vệ nàng" Hiên Viên Thiên Hạo vội vàng ngăn cản.

"Ta cũng muốn lên đảo tìm hai người bằng hữu của ta, biết đâu lại gặp bọn họ mắc kẹt ở nơi này"

" Nàng tả lại bộ dáng của bọn họ, ta sẽ tìm giúp nàng"

" Không cần đâu " Lãnh Cơ từ chối

Hiên Viên Thiên Hạo nhìn nữ nhân không sợ chết trước mặt, hắn thở dài, biết không khuyên được nàng nên nói:

" Thôi được rồi! Ngày mai lên đảo nàng nhất định phải theo sát ta"

Lãnh Cơ mỉm cười gật đầu đồng ý, nói :

" Ta đi tìm bằng hữu và cũng sẽ để ý giúp ngươi tìm thuốc"

" Nàng biết y thuật sao"? Hiên Viên Thiên Hạo không khỏi kinh ngạc nhìn nàng.

Những vị thuốc quý hiếm này, người không am hiểu y thuật căn bản không phân biệt được.

Giống như Bát Diệp Liên, là hoa sen tám cánh mọc cùng một chỗ với những hoa sen khác nhưng khác ở chỗ nó có màu xanh trong suốt như ngọc.

Những hoa sen kia màu xanh không trong suốt.


Phải tìm được bông hoa có màu xanh trong suốt mới đúng là thuốc giải, nếu hái nhầm hoa sen kia thì lại là độc dược.

" Ta có biết một chút mà thôi" Lãnh Cơ cười nói.

Đùa chứ, những vị thuốc hắn kể ra nàng không những biết rõ ràng còn biết mấy thứ đó thích sinh trưởng ở đâu, môi trường sống như thế nào, tập tính ra làm sao,...!nói chung là cũng khó tìm.

Không biết người nào lại trúng phải Cổ Huyết Trùng.

Người bị trúng phải Cổ trùng này sẽ vô cùng đau nhức do cổ trùng hút máu và tiết chất độc trong cơ thể ra ngoài.

Cơ thể người trúng cổ xanh xao, miệng nôn ra máu, tay chân run rẩy, hai hốc mắt sâu và tròng mắt lồi ra.

Sau khi hút máu và tiết độc cổ trùng sẽ bắt đầu cắn phá cơ thể, chết từ từ, vô cùng đau đớn.

Hắn đi tìm thuốc giải loại độc này chắc là đã ngăn được độc phát tán.

Muốn ngăn được độc này phải dùng thuốc làm cho con cổ trùng đó ngủ say, nó không hút máu, không tiết ra chất độc.

Phải cho dùng thuốc khi vừa bị trúng cổ trùng, nếu như để cổ trùng hút máu tiết ra độc thì không thể cứu được.

" Ngươi đi đến nơi xa xôi, nguy hiểm để tìm thuốc quý, chắc hẳn đang cần cứu người.

Người đó còn thời gian bao lâu" Lãnh Cơ nghiêm túc hỏi.

Hiên Viên Thiên Hạo không nghĩ nàng lại suy nghĩ tới vấn đề quan trọng này.

Thuốc tuy rằng rất quan trọng nhưng thời gian mang thuốc về cũng quan trọng không kém.

" Khi ta bắt đầu khởi hành, thời gian còn lại là ba tháng, chúng ta đi đường đã nửa tháng rồi.

Nếu tính cả đoạn đường trở về thêm nửa tháng.

Ta chỉ còn lại hai tháng"

" Thời gian thật cấp bách, chúng ta phải tìm thật nhanh, nếu không sẽ không kịp".





































Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận