Nơi Mặt Trời Chiếu Rọi

Đuổi gió đuổi trăng, không sợ núi xuân

*

Sau khi tuyết rơi vài lần, năm mới đang đến gần.

Sinh nhật năm nay của Bạc Tô cách đúng một tháng trước giao thừa.

Đêm đó Tạ Trường Yên không có hoạt động xã giao, Bạc Tô mời bà đi ăn tối như thường lệ.

Không có người cụ thể chỉ ra, nhưng khi Bạc Tô đến, cô phát hiện Tạ Trường Yên đã đặc biệt chuẩn bị một chiếc bánh ngọt cho mình, thậm chí còn tự tay nấu cho cô, dọn một bàn thịnh soạn gồm các món ăn Bắc Thành tự nấu.

Lâu lắm rồi cô chưa nếm lại tay nghề của mẹ.

Những bông tuyết lặng lẽ trôi ngoài cửa sổ, dưới ánh đèn ấm áp, Bạc Tô và Tạ Trường Yên ngồi đối diện nhau.

Tạ Trường Yên không hề hỏi cụ thể Bạc Tô có còn cảm thấy hợp vị không, thậm chí còn không nói rõ rằng bữa ăn trên bàn là do bà làm. Bạc Tô không nói gì, vẫn phục vụ súp và tôm bóc vỏ cho bà như thường lệ, Tạ Trường Yên cũng nhận lấy.

Hai người lặng lẽ ăn cơm như hai mẹ con trong một gia đình bình thường, thỉnh thoảng trao đổi vài chuyện vụn vặt không đáng kể.

Một lúc lâu sau, Tạ Trường Yên thản nhiên hỏi: "Hôm nay không có hẹn sao?"

Những năm trước đây, hai người hiếm khi được trải qua những ngày đặc biệt như vậy bên nhau.

Bạc Tô sẽ tổ chức sinh nhật cho bà nhưng lại không quan tâm nhiều đến sinh nhật của bản thân. Tạ Trường Yên cũng lo ngại rằng Bạc Tô có mối quan hệ xã hội riêng, chưa bao giờ ép buộc Bạc Tô phải trải qua cùng mình.

Bạc Tô nuốt một ngụm cánh gà muối tiêu yêu thích khi còn nhỏ xuống, mỉm cười nói: "Cũng không hẳn ạ."

"Ừm?"

"Có một người bạn hỏi con có muốn ăn tối cùng nhau không, nhưng con đã từ chối rồi."

Ngụ ý là cô đặc biệt muốn dành thời gian cho bà.

Tạ Trường Yên hiểu ý, im lặng vài giây mới lên tiếng: "Con bé đâu?"

Không đầu không đuôi, lời nói quá ngắn đến mức Bạc Tô gần như không thể nghe rõ.

Bạc Tô ngẩn ra một lúc mới nhận ra Tạ Trường Yên đang hỏi gì. Một nụ cười hiện lên trên má cô trước khi kịp nghĩ ra điều gì, khẽ cong môi đáp lại: "Em ấy đã trải qua cùng con rồi."

Đây là lần đầu tiên Tạ Trường Yên chủ động hỏi cô về Khương Dư Sanh.

Bạc Tô không hỏi tự đáp: "Tối hôm qua em ấy đã làm rồi. Em ấy đã tự tổ chức toàn bộ buổi tiệc sinh nhật cho con vào lúc 12 giờ, sau khi xong buổi diễn cuối, em ấy là người đầu tiên gửi lời chúc mừng sinh nhật con."

Nghĩ đến sự ngọt ngào và bất ngờ mà Khương Dư Sanh dành cho mình đêm qua, trong giọng nói của cô có một chút dịu dàng vô thức, tình cảm gần như tràn ngập.

Tạ Trường Yên thầm khinh bỉ cô: Liêm sỉ.

Đừng nói là một năm trước, nếu tháng trước có người nói với bà rằng con gái bà sẽ có bộ dạng như thế này thì bà đã giúp Bạc Tô kiện hắn tội vu khống.


Rõ ràng cô là một người quen với việc giữ bí mật cảm xúc và sự tức giận của mình, nhưng mỗi lần nhắc đến Khương Dư Sanh, cứ như thể cô lại là một người khác, có một khuôn mặt khác.

Tạ Trường Yên chậm rãi uống canh, không nói thêm gì.

Bạc Tô cởi găng tay dùng một lần, ngón tay hơi cong, hàng mi dưới run run, ngập ngừng hỏi: "Mẹ, mẹ... có muốn xem thử không?"

Tạ Trường Yên ngẩng đầu nhìn cô.

Bạc Tô nói: "Con đã quay video rồi, em ấy..." Cô cúi đầu cười: "Em ấy rất ngoan, cũng rất đáng yêu."

Cô muốn chia sẻ cùng bà.

Thậm chí, còn muốn cả thế giới biết.

Tạ Trường Yên: "..."

Bà thực sự không muốn xem, nhưng cũng không phản ứng ngay lập tức. Bạc Tô đã phát huy sức mạnh vô cảm mà mình đã thực hiện bấy lâu nay để lấy lại năng lượng, ngồi cạnh bà, tự động mở khóa điện thoại, tìm video và phát cho bà nghe.

Tạ Trường Yên đành phải miễn cưỡng liếc nhìn vài cái.

Đoạn video được ghi lại bắt đầu từ màn trình diễn của Khương Dư Sanh.

Giống như đang ở trong một rạp hát trống vào đêm khuya, camera chĩa vào sân khấu, trên toàn bộ sân khấu và trong toàn bộ rạp chỉ có Khương Dư Sanh.

Nàng có mái tóc dài hơi xoăn đến thắt lưng, mặc một chiếc váy dạ hội cổ yếm màu bạc đơn giản. Dáng người cao gầy, duyên dáng, nét mặt vốn đã nổi bật lại càng đẹp hơn khi mặc trang phục. Toàn bộ dáng người như đang tỏa sáng, công bằng mà nói là giống đại minh tinh bước đi trên thảm đỏ.

Khác với định nghĩa thông thường về vẻ đẹp lạnh lùng trong khuôn mẫu công chúng——

Khi Khương Dư Sanh không cười, nàng nhẹ nhàng và trong sáng. Khi nàng cười, đôi mắt hạnh sáng ngời biến thành hình lưỡi liềm, toàn bộ cơ thể trở nên sống động, như thể cả biển sao đang treo ngược trong mắt nàng.

Cả thế giới có thể được thắp sáng bởi nàng.

Sau khi Tạ Trường Yên gặp nàng lần đầu ở Lộ Thành, bà luôn nghĩ rằng nàng là một người phụ nữ tinh tế và dè dặt. Khi nhìn thấy nàng trong video, bà phát hiện ra rằng nàng thực sự rất ngọt ngào, rất quyến rũ, thậm chí còn rất giỏi làm Bạc Tô vui vẻ.

Trên sân khấu lớn, nàng đóng nhiều vai trò, người dẫn chương trình, khách mời biểu diễn, ca hát, nhảy múa và biểu diễn phác họa. Nàng thực sự tự mình dựng sân khấu, đầy điềm tĩnh và đoan trang.

Không có tiết mục nào là không làm. Sau khi xem xong, bà chỉ có thể cảm nhận được sự chân thành của nàng, không muốn cười nhạo sự kém cỏi của nàng.

Mồ hôi chảy ra từ đôi mắt cong cong tươi cười và đôi môi nhếch lên, tỏa sáng rực rỡ trong mắt Tạ Trường Yên và Bạc Tô.

Tạ Trường Yên không khỏi ngơ ngác nhìn Bạc Tô.

Bạc Tô chăm chú nhìn vào màn hình, trong mắt vẫn có ánh sáng sống động, dịu dàng như khi Khương Dư Sanh nhìn cô trong video.

Tình yêu giống như một cơn ho, dù có bịt miệng cũng vẫn chạy ra từ tầm mắt.

Tạ Trường Yên trăm mối ngổn ngang.


Bạc Tô chú ý tới ánh mắt của Tạ Trường Yên, quay đầu nhìn bà, cắn môi, quay người lại, tắt tiếng loa.

Một lúc sau, cô nhẹ nhàng nói: "Thật ra trong khoảng thời gian này con sống không được tốt cho lắm."

Tạ Trường Yên có chút ngạc nhiên.

Bạc Tô chưa bao giờ là đứa trẻ sẽ kêu khổ kêu đau. Ngoại trừ cách buộc phải giao tiếp và đề cập đến nỗi đau trong quá khứ, đây là lần đầu tiên bà nghe thấy những lời gần như thể hiện sự yếu đuối như vậy phát ra từ miệng Bạc Tô.

Bạc Tô rũ mi xuống, vượt qua cảm giác xấu hổ, cố gắng hết sức để bộc lộ từ tận đáy lòng mà trước đây chưa từng làm với ai, khó nói nên lời: "Sau những sóng gió đó, con nói với em ấy rằng do chương trình đang phát sóng nên con và em ấy có thể sẽ không gặp nhau trong vòng ba đến sáu tháng. Con hỏi em ấy, em có đợi chị không? Em ấy nói rằng em ấy sẽ không đợi con, và con có thể đưa ra bất kỳ quyết định nào mình muốn mà không cần phải lo lắng về em ấy."

"Con biết em ấy sợ con sẽ gánh nặng, không muốn trói buộc con. Nhưng thật ra khi không nghe được câu trả lời khẳng định của em ấy, con rất đau."

"Con không tự tin đến thế. Con rất khó chịu và tự trách mình."

"Con đã hứa với em ấy rằng bọn con sẽ cùng nhau xem phim và tuyết đầu mùa, nhưng đều thất hứa. Con không thể đón Giáng sinh và Năm mới cùng em ấy, cũng không thể cùng em ấy đón Tết hay Lễ tình nhân. Con sợ em ấy sẽ gom góp quá nhiều mất mát và thất vọng, rồi chợt nhận ra rằng dù có hay không cũng chẳng có gì quá khác biệt."

"Con chưa bao giờ nghi ngờ em ấy, nhưng càng thương em ấy, con càng nhớ em ấy, càng lâu không gặp em ấy, con càng thấy bất an, càng dễ cảm thấy chán nản vô cớ."

Sự bất an và chán nản này chỉ có thể thuyên giảm phần nào khi nghe thấy giọng nói của Khương Dư Sanh và nhìn thấy gương mặt của nàng hàng ngày.

"Thật ra từ trước đến nay, không phải em ấy cần con, mà là bản thân con cần em ấy. Con chưa bao giờ nói với em ấy chuyện này, chưa bao giờ thể hiện ra ngoài, luôn cho rằng mình giấu rất giỏi. Nhưng có vẻ như em ấy vẫn luôn như vậy, em ấy không bao giờ cần con phải nói gì, luôn có thể cho con những viên kẹo mà con muốn nhất."

Sự chia sẻ đó dù cuộc sống có khó khăn đến mấy vẫn có thể khiến cô tận hưởng ngọt ngào như đường.

Cô thuật lại cho Tạ Trường Yên những lời Khương Dư Sanh đã nói khi ngồi trước bánh sinh nhật sau buổi diễn trọn vẹn vừa rồi, giúp cô thắp nến, gửi lời chúc sinh nhật cho cô.

Nàng nói: "Chị ơi, cuộc đời chúng ta như biển dâng trào, giông bão rồi cũng sẽ dịu đi. Những cơn bão dữ dội đó cuối cùng sẽ hòa vào biển cả và trở thành một phần trong cuộc sống huy hoàng của chúng ta.

Em sẽ luôn đợi chị vào lúc thuyền vượt Vạn Sơn, để chị có thể yên tâm trải qua ngày hôm nay, ngóng chờ ngày mai, ngóng chờ từng ngày trong tương lai.

Sinh nhật vui vẻ, bảo bối của em."

Ánh lửa phản chiếu trong đôi mắt dịu dàng của nàng, tựa như một vị thần, có thể làm tan chảy những ngọn núi phủ tuyết.

Tạ Trường Yên cũng giống như Bạc Tô, không khỏi cảm động.

Dù không muốn tiếp nhận nhưng bà cũng phải thừa nhận Khương Dư Sanh là một đứa trẻ rất ngoan.

Bà đã từng tra hỏi, thậm chí còn nhờ người kiểm tra nàng, nhưng ngoài hoàn cảnh gia đình và trình độ học vấn, nhân cách và năng lực của Khương Dư Sanh gần như không thể chê vào đâu được.

Điều quan trọng nhất là——

Bà nhìn thấy gương mặt tươi cười chân thành của Bạc Tô vì nàng, đôi mắt sáng ngời vì nàng, tâm hồn thực sự hạnh phúc vì nàng, rồi thầm thở dài một hơi.

"Bạc Tô." Cuối cùng bà cũng nghe được bản thân lên tiếng.


Bạc Tô ghé mắt nhìn bà.

Tạ Trường Yên bình thản, lạnh lùng nói: "Người đời thường nói ba mươi tuổi mới đứng dậy. Sau ngày hôm nay, con sẽ ba mươi mốt tuổi và là một người trưởng thành không thể trưởng thành hơn được."

"Mẹ không thể quản con được nữa, con cũng không cần mẹ phải quản, vì vậy từ giờ hãy chăm sóc bản thân mình thật tốt."

"Đừng để người đời chê cười lần thứ ba."

Bạc Tô sững sờ chớp mắt, mãi mới nhận ra điều gì đó từ vẻ mặt yêu thương không tài nào che giấu được của Tạ Trường Yên.

Cô đồng ý với giọng khàn khàn: "Vâng."

"Cảm ơn, mẹ."

Khóe môi họ cong lên dưới những giọt nước mắt thoáng ươn ướt của nhau, và cuối cùng, trong mắt cũng nở một nụ cười.

Cô biết rằng bài ca cuộc đời này, vốn được đánh dấu bằng một giọng nam cao ngắn ngủi, cuối cùng cũng đã đến nhịp tiếp theo.

*

Vào mùa xuân tháng ba, trước khi kinh trập đến, các trận mưa xuân ở miền nam nối tiếp nhau.

"Giữa núi và sông" đã kết thúc thành công một ngày trước khi Khương Dư Sanh, Trang Truyền Vũ và Thẩm Già Hoà cùng nhau xem nó trong khách sạn ở Dung Thành.

Nàng đến Dung Thành để ký hợp đồng thuê chi nhánh Chu Đạo đã chọn. Sau khi nghe tin, Trang Truyền Vũ, Thẩm Già Hoà đã tình nguyện đến xem qua giúp nàng, thuận đường đi du lịch.

"Đoạn cuối kết luận viết khá tốt." Trang Truyền Vũ cắn dâu, hiếm khi đưa ra bình luận công bằng.

Khương Dư Sanh cong mắt: "Đúng vậy."

Nàng đi cùng Bạc Tô đến phòng thu âm, biết rằng Bạc Tô đã đích thân sửa lại bản thảo và viết lời mới. Đây là lời nhắn cuối cùng của cô gửi đến tất cả khán giả của Đài truyền hình Bắc Thành, và cũng cho chính họ.

"Em cũng đắc ý quá đấy." Trang Truyền Vũ buồn cười nói.

Khương Dư Sanh không hề khiêm tốn chút nào, vẻ mặt đầy kiêu hãnh.

Trước mặt những người quen, nàng càng ngày càng giống một thiếu niên vô tư, vui vẻ. Trang Truyền Vũ có thể cảm nhận được, cũng buông bỏ một ít thành kiến, bất mãn chỗ này chỗ kia với Bạc Tô.

Cô ấy nhớ lại và hỏi: "Vậy chương trình này kết thúc rồi, liệu mối tình yêu xa của hai người có kết thúc luôn không?"

Khương Dư Sanh mỉm cười, cầm một quả dâu tây, cắn một miếng, nói: "Có lẽ vậy."

Thực ra nàng không hỏi cụ thể, sợ Bạc Tô sẽ căng thẳng, mặc dù nỗi nhớ trong lòng đã lớn dần như cỏ xuân dưới sự thúc giục của mưa và sấm xuân, nhưng nàng tin rằng Bạc Tô cũng có tâm trạng như mình.

Cô chắc chắn sẽ quay lại với nàng ngay khi có thể.

Dường như Trang Truyền Vũ muốn dí đến cùng, nhưng Thẩm Già Hoà đã đưa cho cô ấy một quả dâu tây mới, chặn miệng cô ấy, ra hiệu "đừng" bằng ánh mắt.

Trang Truyền Vũ cắn đứt quả dâu tây, nhìn Thẩm Già Hoà, lại nhìn Khương Dư Sanh đang tự do tự tại, mỉm cười, không nói thêm gì nữa.

*

Vào tối ngày thứ ba sau Kinh Trập, Dung Thành lại mưa.

Khương Dư Sanh đã quen với môi trường một mình trong chi nhánh.

Không giống như Bành Đảo, Dung Thành có một số lượng lớn các tòa nhà dành cho gia đình còn sót lại từ lịch sử. Nơi nàng thuê là một cửa hàng hai tầng trong một con phố thương mại cổ kính mới xây.


Vẫn chưa bắt đầu tìm nhà thiết kế, nàng dự định sẽ phân loại nhu cầu của mình và xác định hướng đi của thiết kế trước khi tìm kiếm nhà thiết kế, để có thể giao tiếp với nhà thiết kế một cách hiệu quả và chính xác hơn.

Phía sau chiếc bàn vuông đơn giản làm bằng gỗ, Khương Dư Sanh đang cúi đầu vẽ phác thảo trên bảng, ghi chú những yêu cầu và biện pháp phòng ngừa. Đột nhiên, ngoài cửa hàng truyền đến tiếng giày cao gót nhịp nhàng, vững chãi, không vội vã, hòa lẫn với tiếng mưa rơi có chút ồn ào.

Tiếng gót giày gõ vang từ xa rồi dừng lại trước cửa chi nhánh.

Khương Dư Sanh tưởng là Trang Truyền Vũ và Thẩm Già Hoà đi mua sắm về tìm mình nên vô thức ngước mắt lên.

Trong sự giao thoa giữa ánh đèn neon sáng tối, một người phụ nữ với mái tóc đen và đôi môi đỏ, mặc chiếc áo khoác cashmere đen tối giản và chiếc quần vest màu trắng, như trúc như lan đang nhìn nàng, mỉm cười trong cơn mưa phùn.

Người phụ nữ cầm một chiếc ô màu đen, khí chất lạnh lùng cao quý, giống như trận tuyết đầu mùa sạch sẽ vào cuối đông, nhưng khi nhìn vào mắt Khương Dư Sanh, lại có một sự dịu dàng sâu sắc.

Cơn mưa phùn rơi xuống chiếc ô của người phụ nữ, va vào trái tim Khương Dư Sanh.

"Dư Sanh." Cô dịu dàng gọi nàng.

Những hạt mưa rơi nặng hạt vào lòng Khương Dư Sanh.

Thang thời gian dường như bị kéo dài vô tận, lại rút ngắn vô ngần.

Khương Dư Sanh bỗng dưng đứng dậy, bước đi càng lúc càng nhanh, lao vào lòng Bạc Tô.

Bạc Tô vươn tay ôm nàng thật chặt, mỉm cười.

"Chị về rồi." Cô cười nói.

"Dư Sanh, chị mang bản thân trọn vẹn nhất về rồi."

Chiếc ô rơi xuống chân cả hai, mưa rơi xuống biển xanh bao la và vùng hoang vu xanh ngần vô tận phía xa.

Mưa gió chưa nguôi.

Cơn bão cuối cùng đã dừng lại.

*

"Nếu trái tim tự do, có thể vượt núi vượt sông.

Đuổi gió đuổi trăng, không sợ núi xuân."

Bạc Tô đã viết câu này trong phần kết của số cuối cùng của Giữa Núi và Sông.

[Hoàn chính văn]

--

Tác giả có lời muốn nói: Sẽ có thêm vài ngoại truyện ngọt ngào bổ sung nữa, khi nào ra thì hổng biết.

Lời editor: Cuối cùng cũng hoàn truyện sau một thời gian dài rồi, cảm ơn các bạn đã đồng hành cùng mình trong thời gian qua nhé, mình nghỉ ngơi một thời gian dài đây, hẹn gặp lại các bạn ở dự án tiếp theo.

Mãi yêu các bạn ♥

Thân,

_Eirlys


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận