Ngày hôm sau.
Mới buổi sáng Uyển Nhiên đã được Trình Chấn Dạ mời riêng một nhà thiết kế đến để giúp cô chọn lễ phục cho buổi tiệc chiều nay.
Dáng người cô rất đẹp, dù là khoác lên mình bộ trang phục lộng lẫy cỡ nào cũng không thể lưu mờ đi vẻ đẹp của cô, ngược lại còn nâng tầm thẩm mỹ của bộ trang phục đó.
Mất một buổi sáng với nhiều sự lựa chọn, cuối cùng nhà thiết kế cũng quyết định diện cho cô một chiếc đầm màu đỏ suôn dài tới mắt cá chân với bộ cánh mềm mại được kẻ lên tới nửa đùi, cánh tay được thiết kế dạng vây cá lửng trông chẳng khác nào chiếc đầm công chúa được cải tiến.
Mái tóc dài màu hạt dẻ xoăn nhẹ tới giữa lưng, buông lơ một chút, không cần tạo hình quá cầu kỳ.
Cuối cùng Uyển Nhiên đi trên chiếc giày cao gót màu đỏ được lựa chọn kỹ càng, nhìn chung xem như đã gần hoàn thành.
“Sau này nhất định tôi phải mời cô về làm người mẫu mới được.”
Nhà thiết kế cuối cùng cũng phải lên tiếng trước sự xinh đẹp thoát tục này.
Uyển Nhiên như hoàn toàn trở thành một cô tiểu thư kiêu kỳ, mang một chút cá tính, một chút quyến rũ hoà lẫn một sự ngọt ngào sẵn có.
Đi bên cạnh hắn mới đúng là xứng đôi vừa lứa.
Thiết kế này như chỉ làm ra dành cho riêng cô vậy!
Sau khi hoàn thành việc của mình, nhà thiết kế chào tạm biệt rồi rời đi.
Trình Chấn Dạ lúc này mới lên phòng, cũng bị dáng vẻ của cô làm cho dao động.
Chiếc đầm màu đỏ làm tôn lên nước da trắng ngần của cô, đặc biệt là nét đẹp vô cùng cuốn hút.
Đôi mắt to tròn, sống mũi cao và thon cùng đôi môi đỏ căng mọng tạo nên vẻ hơi lai chính là điều đặc biệt luôn gây ấn tượng của cô với người nhìn đầu tiên.
Hắn không lên tiếng mà bước tới, lấy ra một sợi dây chuyền bạch kim dịu dàng đeo vào cổ cô.
“Chiếc đầm này, sợi dây chuyền đều rất hợp với em, rất đẹp.”
Cô nghe lời khen của hắn bất giác đỏ mặt.
Trước giờ cô có tự tin với nhan sắc của mình, luôn nghĩ đó là điều hiển nhiên.
Thế mà hôm nay cô lại ngượng ngùng bởi chính một điều vô cùng bình thường ấy.
“Anh đừng để bị sắc đẹp của tôi thu hút đấy nhé.”
“Cảm ơn đã nhắc nhở, em cũng vậy.”
Coi hắn nói kìa...!
“Đi thôi.”
Hai người xuống sảnh toà nhà đã thu hút không ít ánh nhìn.
Tất cả mọi người ở đây trước giờ đều biết nhan sắc của Uyển Nhiên không tầm thường bây giờ lại thêm phần mặn mà sắc xảo.
Còn Trình Chấn Dạ thì không nói, về mọi mặt thì hắn chính là “trùm” rồi.
Chỉ là cái nhìn của mọi người đã khác đi rất nhiều, thật sự rất đẹp đôi!
Dục Sơ đã chuẩn bị sẵn ở ngoài, đợi hắn và cô tới liền xuất phát.
“Không cần phải căng thẳng.”
“Nhưng tôi sợ...”
“Có tôi ở đây, sợ gì chứ.”
Uyển Nhiên hô hấp có chút gấp gáp, chưa đi được nửa đường đã muốn quay về rồi, nhưng đã không còn kịp nữa.
“Chút nữa tôi có cần phải chú ý điều gì không?”
“Cứ tự nhiên là được rồi, em có làm loạn cũng không ai làm được gì em đâu.”
Có hắn ở đó, ai dám động vào cô chứ!
Nửa tiếng sau, chiếc xe dừng trước một khu biệt thự rộng lớn, có thể được xem như một con quái thú nuốt chửng được vô số người vậy.
Trình Chấn Dạ mở cửa xe cho cô, đồng thời đưa tay ra.
Không còn cách nào khác, ở đây cô chỉ có thể dựa vào hắn.
Nắm trọn lấy tay cô, hắn đưa cô cùng vào trong.
Khách đã đến đông đủ cả rồi, dường như chỉ thiếu mỗi hắn.
“Anh cố tình đến muộn hả?”
“Sao tôi phải cố tình chứ.”
Xem hắn đi, đã đến muộn còn mang bộ mặt tự hào như thế.
Trình Chấn Dạ đưa cô ngồi xuống chỗ ngồi dành cho khách, gần như là ở cuối hàng.
Như vậy có lẽ cô sẽ bớt căng thẳng hơn một chút.
Hai người ngồi cạnh nhau, hắn vẫn cầm tay cô đặt trên đầu gối mình, dường như hành động nhỏ đó đã truyền đến cho cô một cảm giác an tâm hơn rất nhiều.
Ôn quản gia thấy hắn đã đến liền bước tới, “Đại thiếu gia, cậu đến rồi.
Lão gia mời cậu sang bên đó cùng với gia đình.”
“Không cần, tôi là khách mời nhỏ ngồi ở đây là được.”
“Thiếu gia mong cậu nể mặt, lão gia và mọi người vẫn chưa nhập tiệc vì đợi cậu đến đấy.”
Đợi hắn đến sao?
Uyển Nhiên quay sang nhìn hắn, cô cũng biết có vẻ như hắn không muốn sang bên đó.
Chỉ là cứ tiếp tục như thế thì sẽ không hay lắm đâu.
“Hay là anh đi đi, tôi ở đây đợi anh.”
“Em chắc chứ?”
Cô không nghĩ ngợi gì liền gật đầu.
“Được rồi, em đi với tôi.”
Cô chưa kịp phản ứng đã bị hắn đưa theo cùng, nếu biết trước hắn một mực muốn cô theo thì cô cũng không dại mà khuyên hắn vậy đâu.
Hai người nắm tay nhau lướt qua dòng người, sự xuất hiện của hắn khiến cho tất cả mọi người vô cùng bất ngờ.
Không lẽ đại thiếu gia nhà họ Hoắc sẽ thật sự trở về sao?
Trình Chấn Dạ trực tiếp kéo ghế ra cho cô ngồi, rồi mình cũng ngồi xuống bên cạnh, bàn tay hắn nắm chặt chưa từng để vuột tay cô ra.
Mọi người trên bàn lúc này chưa hiểu chuyện gì mà chỉ biết im lặng trơ mắt nhìn hắn cũng người phụ nữ bên cạnh.
Ôn quản gia thấy vậy liền tiến lên nhắc nhở, “Đại thiếu gia, người lạ không được phép vào đây.”
“Cô ấy là người của tôi.”
Nhìn thấy Hoắc lão gia gật đầu, Ôn quản gia cũng không nói gì nữa.
Hoắc Lâm lúc này mới bật cười thành tiếng, ông đứng dậy tuyên bố mọi người bắt đầu nhập tiệc.
“Cảm ơn tất cả mọi người đã giành thời gian quý báu của mình để đến đây.
Hôm nay, tại đây tiệc mừng thọ chỉ là phụ, chào đón con trai của tôi trở về mới là chính.
Tôi thay mặt Chấn Dạ cảm ơn tất cả mọi người.”
Trong khi mọi người vui vẻ nâng ly thì Trình Chấn Dạ mảy may chẳng có chút động tĩnh, hắn chỉ mang một vẻ thờ ơ ngồi xem trò cười trước mắt.
Rõ ràng hắn là nhân vật chính, nhưng cũng là khán giả xem chính trò cười có liên quan tới mình.
Uyển Nhiên ngồi bên cạnh hắn cũng không dám động đậy.
Hai người họ là cha con nhưng sao thái độ của hắn lại lạ như vậy, có sự tình uẩn khúc phía sau sao?
“Lộ Uyển Nhiên, bây giờ em có đói hay khát gì không?”
“Không có...”
“Vậy được rồi, đợi khi rời khỏi đây tôi sẽ đưa em đi ăn cái khác, đừng động vào những thứ này không khéo trúng độc đấy.”
Lời nói của hắn là có ẩn ý mà, cô biết chứ.
Dù sao cô cũng không ăn đâu.
Hoắc Lâm quay trở lại bàn ăn, nhìn thấy đứa con trai đã nhiều năm không gặp, trên gương mặt cũng không biểu hiện bất kỳ cảm xúc gì.
“Chấn Dạ, để bố giới thiệu với con.
Đây là cô chú Thẩm, còn đây là con gái của họ - Thẩm Tuyên, cũng là vị hôn thê của con.”
Vị hôn thê? Hắn đồng ý liên hôn lúc nào mà đã có vị hôn thê vậy?
Uyển Nhiên cũng có một chút bất ngờ nhìn sang hắn.
Hắn có vợ chưa cưới ư, cô hoàn toàn không biết gì cả...
“Chà, Chấn Dạ bây giờ đã là một người đàn ông mang trọng trách lớn rồi nhỉ, lúc cô chú Thẩm gặp con chỉ mới là cậu bé mấy tuổi thôi, không ngờ bây giờ đã lớn còn cao to hơn chú Thẩm nữa.”
“Con với Tuyên nhà bác trông hai đứa có vẻ rất hợp đôi đấy.”
Thẩm Tuyên ngồi đối diện nhìn hắn đã rất lâu rồi, ngay từ lúc hắn bước tới đây.
Người đàn ông có vẻ trầm tính, phong thái lạnh lùng nhưng lại mang một sức hút đặc biệt khiến cô không thể không chú ý tới.
“Chào cô Thẩm, chú Thẩm, Thẩm tiểu thư.
Tôi là Trình Chấn Dạ, và đây là vợ của tôi, Lộ Uyển Nhiên.”
Mọi người vừa nghe xong liền không khỏi kinh ngạc, ngay cả cô cũng không ngờ tới rằng hắn sẽ có màn giới thiệu thế này.
Hoắc Lâm mặt mũi tối sầm đến đáng sợ nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười.
Rõ ràng bố hắn đang đứng trước mặt đây mang họ Hoắc, là hắn đang cố tình không chừa cho ông chút mặt mũi nào đúng không? Lại còn ở trước mặt người nhà vị hôn thê tuyên bố vợ của mình nữa!
“Chấn Dạ, con nói bậy gì thế!
Xin lỗi anh chị nhé, bác xin lỗi con Thẩm Tuyên.
Chấn Dạ chỉ là đang đùa thôi.”
“Tôi có rảnh đâu mà ngồi đây đùa với các người chứ.”
Uyển Nhiên nghe hắn nói xong cũng hết hồn mà kéo lấy cánh tay hắn.
Ở đây đông người như vậy sao hắn lại nói kiểu đó, cô ngồi bên cạnh bị hắn làm cho khó xử lây luôn rồi.
“Chấn Dạ, con vào đây một lát, bố có chuyện này muốn nói riêng với con.”
Hoắc Lâm nói rồi mặt mày biến sắc đi thẳng vào trong, hẳn là đang rất tức giận.
Trình Chấn Dạ thì khác, trên gương mặt tuy không thể hiện gì nhưng trong đôi mắt ấy chứa rõ sự chán ghét.
Thấy hắn không có ý định vào trong thì Uyển Nhiên lại đành lên tiếng nói nhỏ, “Hay là anh vào một chút đi, mọi người ở đây đều bị anh làm cho khó xử cả rồi.”
“Tôi không muốn nói chuyện với ông ta.”
“Có chuyện gì thì anh hãy vào giải quyết cho xong đi, tôi ở đây đợi anh.
Anh đi nhanh nhanh một chút, tôi không muốn ngồi ở đây thêm phút nào nữa.”
Hắn lúc này chỉ có mỗi cô mới nói chuyện được thôi.
“Được, khi tôi trở ra chúng ta sẽ quay về.”
Gọi cho Dục Sơ đến rồi hắn mới vào trong.
Không có hắn thì còn có Dục Sơ, tuyệt đối sẽ không để đám người đó động vào cô dù chỉ là một sợi tóc...!
...
“Con biết lúc nãy mình nói gì không, trước bao nhiêu người như thế sao lại có thể nói như vậy hả!”
“Cũng không phải chuyện gì đáng xẩu hổ, tại sao không thể nói?”
Hoắc Lâm hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, để không bị kích động mất kiểm soát, một lúc sau ông mới lên tiếng.
“Vậy còn người phụ nữ đó là thế nào? Nghe Ôn quản gia nói cô ta là nhân viên hầu rượu?”
“Cô ấy là vợ của tôi.”
Ông ta vừa nghe vậy liền tức giận đập mạnh bàn, “Hầu rượu đấy mày có biết không hả, hầu rượu sẽ làm ra những việc gì tiếp theo không lẽ mày không biết! Mày rời khỏi Hoắc Gia chỉ để kinh doanh vớ vẩn cái nơi ăn chơi đó, rồi tìm đại một người phụ nữ không biết đã lên giường với bao nhiêu người đàn ông về làm vợ, mày có biết bản thân mày đang làm gì không!”
Biết chứ, trong ngành đó sẽ phải làm những gì hắn đều biết rất rõ, còn rõ hơn cả ông nữa kìa!
“Ông nói xong chưa?”
“Mày...!Mày nói gì?”
Trình Chấn Dạ không ngần ngại bật cười, nụ cười khinh bỉ dành cho người làm chủ nhà họ Hoắc này.
“Ông thì có gì khá hơn tôi chứ? Mười tám năm trước chẳng phải ông cũng vậy sao?”
“Mày...”
“Ông tới Bar chơi đùa với một cô gái bằng tuổi tôi, sau đó còn cưới cô ta về nhà nữa kìa!”
Hắn nói tới đây càng không giữ được bình tĩnh mà lớn tiếng khiến Hoắc Lâm trong giây lát cứng họng chỉ biết trừng mắt nhìn hắn.
Được, nếu muốn thì hôm nay hắn sẽ trả ông lại tất cả!
Sắc mặt Trình Chấn Dạ trầm xuống, đôi mắt cũng tối sầm lại.
Cưới một người bằng tuổi con trai mình trong khi ông còn một người vợ, người đàn ông này còn có thể cầm thú tới mức nào nữa chứ?
“Người phụ nữ ông cưới về còn từng phải đi phá thai, chắc là chưa bao giờ lên giường với đàn ông đâu nhỉ? Trong lúc đi phóng túng cái sự thối nát của mình ra ngoài thì ông đã đối xử với mẹ tôi như thế nào hả? Bà ấy đang mắc bệnh mà còn phải chịu sự hành hạ của ông từ sáng đến tối cơ.
Ông thanh cao quá, chính trực quá khiến tôi cảm thấy khinh bỉ!”
“Trình Chấn Dạ!”
“Đừng gọi cả họ tên tôi, ông không có tư cách!”
Hoắc Lâm lại một lần nữa đánh bại bởi khí thế đáng sợ của hắn.
Trình Chấn Dạ lúc bình thường thì không có gì đáng ngại, nhưng khi đã nổi giận thì đến cả ông cũng phải khiếp sợ.
Hắn nói câu nào, câu ấy như một nhát dao đâm thẳng vào người nghe vậy! Người dù có mặt dày thế nào cũng đều bị hắn nói cho hổ thẹn, đến một chút lòng tự tôn cũng không còn.
“Chẳng phải cái ngày tôi bước ra khỏi cái nhà này tôi và ông đã nói rõ rồi sao, tôi không còn là người của nhà họ Hoắc, cũng không phải con trai của ông.
Khi đó ông còn vui vẻ mở rộng cửa chào đón tôi đi cơ mà.
Bây giờ chuyện liên hôn vớ vẩn giữa nhà họ Hoắc, họ Thẩm các người thì kêu người họ Trình tôi về làm cái quái gì?”
Hắn nhìn vẻ mặt sắp không nhịn nổi cơn tức của ông nữa mà cười khẩy, “Thể loại nào ông cũng chơi được, thế thì một cô gái nhà họ Thẩm cũng chẳng làm khó được ông đâu nhỉ? Thay vì vô vọng đợi tôi trở về liên hôn thì không bằng ông trực tiếp kết hôn còn nhanh hơn đấy.”
“Thằng nghịch tử! Mày...”
Trình Chấn Dạ thu lại nụ cười bước tới chiếc tủ gần đó, từ ngăn kéo lấy ra một khẩu súng ngắm thẳng vào Hoắc Lâm.
“Mày đang làm gì vậy hả!”
“Chính là cây súng này, ông nhớ không...”
Hắn kéo nhẹ nòng súng, hướng mũi súng thẳng về phía trước, bàn tay kiên định không chút run rẩy.
“Khi đó ông đã chĩa súng vào người mẹ đáng thương của tôi, và kết thúc cuộc đời bà ấy như thế này!”.