Từ khi biết Trình Chấn Dạ là ông chủ của mình, thái độ của Uyển Nhiên đối với hắn bỗng nhiên thay đổi lạ thường.
Mỗi lần tình cờ gặp phải hắn, cô rất nhiệt tình chào hỏi, đến ngay cả hắn cũng cảm thấy lạ.
Chẳng phải trước đó còn vờ như không quen biết sao?
Làm chủ cả một tòa nhà lớn trong khi còn rất trẻ thế này quả thực không tầm thường chút nào, trong tài khoản của hắn không biết dư bao nhiêu con số rồi, có đếm được không nhỉ? Nếu như ở trước mặt hắn thể hiện tốt, đối với cô chắc rằng sẽ có lợi nhiều hơn hại đây.
“Lộ Uyển Nhiên, có người đàn ông họ Tôn đang ầm ĩ đòi gặp cô kìa.”
“Sao vậy?”
“Ông ta bảo cô lừa đảo gì đó, cầm tiền mà không hầu ông ta đến nơi đến chốn.”
Cô nín miệng không nói gì mà vội quay đi, gương mặt lộ rõ vẻ phiền phức.
Muốn hầu hạ chứ gì, mời rượu, “đấm” “bóp” cô đều nhiệt tình làm cho ông ta cả rồi, còn đòi hỏi gì nữa.
Muốn bà đây hầu thêm một trận nữa đúng không, được rồi, đợi đó đi!
Uyển Nhiên chuẩn bị sẵn tâm lý bước vào phòng, nhưng những điều cô đã sớm chuẩn bị để làm giờ đây đã không còn thích hợp nữa.
Chẳng phải là bảo người đàn ông họ Tôn đang đợi ở đây sao, nhưng người đâu rồi…
“Đứng ngây ra đó làm gì.”
Sao chỉ có mỗi người đàn ông họ Trình!
“Ông chủ…”
“Những người khác đều phục vụ khách như cô cả à?”
“Sao cơ ạ?”
“Bỏ thuốc ngủ vào rượu cho khách uống, khi tỉnh dậy thì thương tích đầy mình?”
Kiểu này xem có giống bị giáo viên bắt bài không chứ.
“Đó là vì… vận động quá sức thôi ạ.”
Phải vậy, chính là tại vận động quá sức.
Nhưng mà người ta quá sức hay là cô đánh quá sức thì cô không nói.
Uyển Nhiên tự nhiên cũng thấy hài lòng bởi câu trả lời của mình, nghe cũng rất là hợp lý mà.
Hắn nghĩ thử xem, nếu mỗi khi ở trên giường vận động quá sức cũng đâu tránh khỏi có những vết thương như vậy.
Tuy nhiên cô không nắm bắt được mạch cảm xúc của hắn mà chỉ nghe “À” một tiếng.
“Vậy là do tôi đã sơ suất rồi, nếu biết trước thì hôm đó tôi cũng muốn xem xem cô phục vụ tận tình thế nào.” Chỉ tiếc là cô đã uống phải rượu thuốc ngủ do mình pha rồi ngủ nguyên một giấc cho tới sáng.
Người đàn ông họ Tôn đó may nhờ có Trình Chấn Dạ ra mặt mới chịu rời khỏi, nếu không thì có lẽ đã bắt cô trả số tiền viện phí mà cô phải nhịn ăn cả tuần mới trả đủ.
“Ông chủ, anh hài hước thật đấy.”
“Thế à.”
Lần đầu tiên hắn nghe có người bảo hắn hài hước đấy.
Nói vòng vo thì là thế, chứ nói thẳng ra thì là hắn thật buồn cười!
“Tới đây.”
Trình Chấn Dạ gọi cô lại, rồi chỉ vào đĩa hải sản trên bàn.
“Bóc đi.”
Gì chứ, ở đây còn có dịch vụ bóc vỏ hải sản nữa ư? Ông chủ Trình này cũng thật là tùy hứng quá đi.
Uyển Nhiên không đành lòng nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo.
Bình thường cô không ăn mấy món hải sản như này vì không có tiền là phụ, không muốn bóc vỏ là chính đấy biết không!
Nhìn cô khó khăn bóc ra từng miếng vỏ với tốc độ rùa bò, hắn vẫn kiên nhẫn ngồi đợi.
Cho tới gần nửa giờ sau đó, một đĩa thịt hải sản trọn vẹn cũng đã bóc vỏ xong.
“Xong rồi, mời ông chủ.”
Trình Chấn Dạ nhìn đĩa thịt với vẻ hài lòng, hắn không do dự mà đẩy nó đến trước mặt cô.
“Cô ăn đi, tôi dị ứng với hải sản.”
Nụ cười trên môi bỗng chốc cứng đơ, cô không biết là nên vui hay buồn đây.
Là bóc cho cô ăn ấy hả, mẹ kiếp sao hắn không nói sớm, cô có muốn ăn nó đâu!
Miễng cưỡng thế thôi vậy, ai bảo hắn là ông chủ cơ chứ.
Lộ Uyển Nhiên nhìn xung quanh như tìm kiếm thứ gì đó, cô cũng phải tìm gì đó lau tay rồi mới ăn chứ, nếu mà bây giờ ra ngoài rửa tay rồi quay vô lại thì cũng cồng kềnh lắm đấy.
Trình Chấn Dạ như một vị thần ngồi trước mặt cô, nhìn sơ qua cũng biết cô muốn làm gì rồi.
Hắn tự nhiên lấy trong túi ra một sấp tiền mặt rồi đưa đến trước mặt cô, nhưng không nói rõ là có ý gì.
Trước sức hút của đồng tiền, cô vừa ngạc nhiên, cũng vừa không hiểu lắm, khi không lại lấy tiền ra làm gì?
“Cái này là…”
“Lau tay.”
“Sao...”
Vâng? Cô không nghe lầm đấy chứ?
Người đàn ông này là nhiều tiền tới phát điên rồi đúng không!.