Phòng luyện tập Ảnh Thị.
Tiết học vũ đạo, mọi người hôm nay lại phải trải qua một ngày vận động không ngừng nghỉ.
Uyển Nhiên trong bài học này gặp phải một chút khó khăn.
Thế mạnh của cô là hát nhưng ngược lại khả năng vũ đạo lại là yếu điểm của cô, có những động tác cô không thể theo kịp người khác và bị nhắc nhở rất nhiều lần.
“Lộ Uyển Nhiên, động tác đó của cô sai rồi, tay phải nâng cao hơn chút nữa.”
“Hạ thấp hông xuống, đừng kiễng chân lên.”
“Cô nhìn lại từng động tác cô làm xem, trông có khác gì con robot biết di chuyển không hả?”
Uyển Nhiên mồ hôi ướt trán vội cúi đầu, “Xin lỗi thầy Vương, tôi sẽ luyện tập lại.”
“Những người khác chuyển sang động tác tiếp theo, riêng Lộ Uyển Nhiên thực hiện lại động tác này cho tôi xem.”
Vương Tuấn nổi tiếng là người nghiêm khắc, hôm nay tận mắt chứng kiến quả nhiên danh bất hư truyền.
Cả một buổi tập luyện mà không nở nụ cười lần nào, đúng là đáng sợ thật.
Uyển Nhiên biết thực lực của bản thân đến đâu, vì là điểm yếu nên cô phải nỗ lực hơn người khác nhiều lần.
Nhìn mình trong tấm gương lớn, cô không ngừng lặp đi lặp lại từng động tác, cho đến khi nhuần nhuyễn, cho đến khi vừa mắt mới thôi.
Nỗ lực, chịu đựng và kiên trì, đó là ba thứ cô đã từng được trải qua.
Vì vậy cô phải càng không được từ bỏ.
Bên ngoài hành lang phảng phất truyền đến nhiều tiếng bước chân, đoán xem là điều bất ngờ gì nào?
Tạ Nhân Phi lại một lần nữa đại quá quang lâm đến hiện trường, chưa dừng lại ở đó, hôm nay còn có cả Trình Chấn Dạ.
Không nghe thấy thông báo gì cả, sao đột nhiên lại đến đây thế?
“Tạ Tổng, ông chủ Trình…”
“Đang luyện tập đấy sao?”
“Đúng vậy Tạ Tổng.”
Xem ra lớp học này cũng sôi nổi thật, rất có không khí.
Trình Chấn Dạ đảo mắt sơ một vòng rồi đúng lúc dừng lại trên người phụ nữ đứng trong góc, động tác cũng khác so với những người còn lại.
Nhìn thấy bộ dạng ấy của cô rõ ràng hắn không vui, nhưng sắc mặt trông vẫn bình thản vô cùng.
“Người đó là thế nào?”
Theo hướng nhìn của hắn, Tạ Nhân Phi và Vương Tuấn đều đổ dồn về phía Uyển Nhiên đang chăm chỉ luyện tập, nhìn dáng vẻ đó xem ra là đã rất mệt rồi.
Vương Tuấn cũng không e ngại mà trả lời, “So với mọi người thì cô ấy là người có kỹ thuật kém nhất, dường như là chưa từng học qua bộ môn này.
Vì vậy mỗi một động tác cô ấy thực hiện đều không được chuẩn xác nên phải luyện tập lại nhiều lần.”
Vậy là cũng có chuyện làm khó được Lộ Uyển Nhiên cô à…
Trình Chấn Dạ im lặng không nói gì, thấy thế Tạ Nhân Phi đành lên tiếng.
“Để mọi người nghỉ ngơi một lát, luyện tập trong tình trạng mệt mỏi như vậy cũng không mang lại hiệu quả đâu.”
Ông chủ đã lên tiếng rồi Vương Tuấn không thể cãi lại, anh quay ra thông báo mọi người nghỉ ngơi mười lăm phút.
Đã trải qua bao nhiêu khóa huấn luyện rồi có bao giờ thấy hai ông lớn này tới đây kiểm tra đâu, vậy nên không được để ra sai sót gì làm phật lòng hai người họ.
Vương Tuấn gọi mọi người tập trung lại rồi chính thức giới thiệu cho mọi người biết hai người đứng đầu Ảnh Thị, tuy Trình Chấn Dạ không trực tiếp tham gia quản lí nhưng với địa vị của hắn thì cũng chẳng kém so với Tạ Nhân Phi.
Uyển Nhiên lúc này mới nhận ra rằng hắn đã tới, không kịp chỉnh sửa lại mái tóc đang rối bù.
Tuy vậy cũng không thể nào che giấu đi được nét thanh tú ấy, cô mỗi khi nghiêm túc trông lại càng cuốn hút hơn.
Cô nhìn hắn đúng lúc hai ánh mắt giao nhau, được như vậy khoảng một phút cô mới giật mình quay mặt đi.
Hắn là đang thôi miên cô đấy sao, suýt chút nữa thì không thoát ra khỏi ánh mắt đó được rồi.
Uyển Nhiên lặng lẽ vào nhà vệ sinh, rửa mặt một chút cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Những ngày nay tập luyện mệt mỏi đến mức cô còn không có thời gian chăm sóc cho bản thân nữa.
Đột nhiên có ai đó theo sau túm lấy cổ tay cô kéo vào trong căn phòng nhỏ.
Uyển Nhiên hoảng hồn chưa kịp kêu lên thì đã bị bàn tay ấy ngăn lại.
“Anh…”
“Nếu muốn bọn họ biết thì em cứ việc kêu lên.”
Trình Chấn Dạ buông tay ra nhìn cô, lần này hắn đã có thể trông cô ở khoảng cách gần hơn rồi.
“Sao anh lại vào đây, đây là nhà vệ sinh nữ cơ mà…”
“Em có thấy tôi giống đi nhầm phòng không?”
Không ai đi nhầm phòng mà vẻ mặt đắc chí như hắn cả, nếu có nhầm thì cũng là do cố ý.
Nam tử hán đại trượng phu cố tình đi nhầm vào nhà vệ sinh nữ đấy!
Uyển Nhiên nhìn thấy hắn trong lòng bỗng vui vẻ hẳn lên.
Những lúc luyện lập mệt mỏi cô cũng chỉ nghỉ tới hắn, nếu có hắn, hắn nhất định sẽ chỉ cô biết các làm thế nào.
“Mấy ngày không gặp, sao em lại gầy đi rồi?”
Hắn đưa tay sờ vào một bên má cô, rõ ràng nó đã hóp vô trông thấy.
“Chắc là tại vì chưa quen, rồi một thời gian nữa sẽ ổn cả thôi.”
Có chắc không, hay là càng ngày sẽ càng gầy hơn? Làm trong ngành này họ chú trọng nhất là vẻ bề ngoài, sẽ chỉ có gầy hơn chứ không có béo lên đâu.
“Nếu chịu thiệt thòi phải nói cho tôi biết, nếu họ đối xử không công bằng với em thì tôi sẽ theo quy định xử lí họ.”
“Mọi người đều rất công bằng, chỉ tại tôi làm chưa tốt thôi, anh không cần lo.
Hơn nữa Lộ Uyển Nhiên tôi không dễ dàng bị ức hiếp đâu.”
Phải vậy, đó là đối với người khác, còn đối với hắn thì lại rất dễ dàng!
Vẫn còn sức mạnh miệng như vậy, xem ra vẫn rất tốt.
Trong không gian nhỏ chật hẹp, hai người lại đứng sát vào nhau khiến bầu không khí có phần nóng lên.
Uyển Nhiên nhìn hắn một lúc, buộc miệng hỏi ra một câu, “Có phải anh cố tình đến đây để gặp tôi không?”
Cô rất mong đợi câu trả lời của hắn.
Trình Chấn Dạ không chút do dự mà gật đầu, “Đúng là tôi đến để gặp em.”
Người đàn ông này đúng là thẳng thắn quá mức, chẳng thú vị gì cả.
Đáng ra đối diện với câu hỏi đó thì hắn phải là người xấu hổ chứ tại sao khi nghe câu trả lời thì cô lại xấu hổ?
Uyển Nhiên da mặt mỏng cúi thấp đầu, bất ngờ bị hắn bẹo má một cái.
Cô giật mình ngước lên liền thấy gương mặt ấy đang gần ngay trước mắt, rõ ràng là hắn cố tình, khiến hai đôi môi không ngần ngại chạm vào nhau.
Ưm…
Cô chỉ biết trơ mắt mặc kệ cho chiếc lưỡi nóng bỏng của hắn khuấy động trong khoang miệng, hắn nâng cằm cô lên, hôn cô càng sâu.
Trình Chấn Dạ đối với cô chưa từng che giấu sự ham muốn của mình, hắn luôn thể hiện rất rõ, để tự đối phương nhận ra rồi tự làm cho ngượng ngùng.
Hắn hài lòng ôm chặt cô lại, có biết hắn nhớ cái cảm giác này đến mức nào không?
Uyển Nhiên sau một lúc đẩy nhẹ hắn ra, hơi thở của hắn vẫn còn trong khoang miệng, đôi mắt cô như bị bao phủ bởi màn sương mù mơ hồ nhìn hắn.
“Nghỉ giải lao chỉ mười lăm phút, tôi còn phải quay lại phòng tập.”
Hắn có vẻ không cam tâm vuốt nhẹ tóc cô, không biết là quyết định để cô bước chân vào ngành này là đúng hay sai nữa, lại khiến hắn cụt hứng như vậy.
Biết làm sao được, đã phóng lao ra thì phải theo lao thôi.
Trình Chấn Dạ cúi đầu đặt lên cổ Uyển Nhiên một nụ hôn, cô khẽ co người lại nhưng không hề có ý tránh né.
Đây là sự trừng phạt hắn dành cho cô.
“Em ra ngoài trước đi.”
Uyển Nhiên nhìn hắn tuy thật lòng không nỡ nhưng không còn cách nào khác đành rời đi, để lại hắn ngớ ngẩn đứng cười một mình.
Tạ Nhân Phi nói chuyện được một lúc quay lại thì không thấy Trình Chấn Dạ đâu, điều mắt quét một lượt căn phòng thì thấy Uyển Nhiên từ ngoài cửa bước vào, trong lòng cũng sẵn có câu trả lời.
“Lộ Uyển Nhiên, cổ cô bị làm sao thế?”
Cô như sực nhớ ra điều gì đó vội lấy tay che lại.
Trình Chấn Dạ hắn thực sự đã để lại dấu vết ở đó sao?
“Là… bị muỗi cắn ạ…”
Câu trả lời quen thuộc thì vẫn có lời đáp quen thuộc!
Hắn vừa hay lúc này cũng bước vào, Tạ Nhân Phi không biết là vô tình hay cố ý mà nói lớn tiếng, “Con muỗi này cũng lớn thật đấy!”.