Phòng nghỉ không dùng được nữa nên bọn họ dời vào phòng kho nghỉ một đêm. May mắn một cái là, tỉnh Y không có gì người, có thể an tâm ngủ ngon một đêm.
Bạch Tiểu Nhung từ trong không gian lấy ra nguyên liệu nấu ăn, tô chén gáo bồn, Hà Thanh Trúc làm bữa tối. Nạp Lan Hồng thăm dò đi xung quanh làm chuông cảnh báo đơn giản bằng vỏ lon, chai nhựa, đề phòng có thứ tiếp cận.
Thuần Vu Yến thì vẫn còn trong phòng nghỉ, đưa bao tay, ngay tại chỗ tiến hành phẫu thuật cho zombie, gan thật sự.
Bạch Tiểu Nhung liền tìm tới, nhưng cũng không định làm phiền mà ngồi ngóng. Thuần Vu Yến đang mổ bụng mà cũng đẹp trai nữa, góc nghiêng thần thánh làm cậu nhìn lác cả mắt.
Tới khi bị vỗ vai, mới nhận ra hắn đã xong việc rồi, xấu hổ nói: “Anh có nghiên cứu ra cái gì không?”
Thuần Vu Yến nâng cậu dậy, lắc đầu: “Không, một chút bất thường cũng không có. Giống như là một cái xác bình thường.” Cũng đúng, nếu là hắn dễ dàng nghiên cứu ra cách phá giải thì ông ta đâu cần phải vòng vo đi hủy diệt thế giới.
Cái hắn lo là, một khi Ngũ Thần biết Bạch Tiểu Nhung có quan hệ với Chủ Thần, thế nào ông ta cũng sẽ phái thí luyện giả từ thế giới khác đến ám sát cậu.
Hắn chuyển chủ đề: “Đi thôi, đi ăn tối, nghe mùi thì chắc là đang nấu bò hầm khoai?”
Bạch Tiểu Nhung còn muốn ai ủi vài câu, thấy hắn không có vẻ gì là thấy vọng nên cũng buông đề tài cũ: “Vâng, đi đường dài cả ngày, ăn ngon bổ sung lại chứ.”
Bình yên bây giờ, không biết kéo dài bao lâu.
______
Quốc lộ tỉnh X.
Chiếc xe cũ của cả bọn đã bị hư hỏng nặng, trong không gian Bạch Tiểu Nhung cũng có vài chiếc nên đổi một chiếc xe dùng, lần này là xe loại việt dã, cứng cáp hơn nhiều.
Ra khỏi tỉnh Y, xe cộ cũng nhiều hẳn lên, ven đường còn đỗ vài chiếc xe đã hỏng, cửa kính dính đầy vết máu, người bên trong không rõ sống chết.
Hà Thanh Trúc lo lắng: “Chúng ta không xuống, xem sao?” Lỡ còn có người sống.
Bạch Tiểu Nhung mặt mày chù ụ, không cao hứng từ sáng giờ, nghe vậy lắc đầu: “Nếu còn người sống, có quá trời xe ở đây, đã lái đi từ lâu rồi.” Người có đầu óc sẽ không ngây thơ cho rằng, tận thế tới rồi, ngồi im một chỗ, quân đội sẽ đến cứu.
Cậu nhìn tin tức vài ngày trước, sau khi thiên thạch rơi xuống một ngày, có những người thức tỉnh nhanh hơn người khác, phương tiện truyền thông vẫn còn hoạt động tốt. Nghe nói nhân viên đài truyền nào đó ngay lúc ghi hình biến thành zombie cắn chết MC. Bọn họ lập tức đưa tin trấn an, hoặc là chờ trong nhà chờ cứu viện, hoặc là đi tới thành phố B, nơi quân đội đang đóng đồn cư trú, ở đó sẽ được quân đội bảo vệ.
Kèm theo đó là video về tận thế mà cậu đã nhờ hệ thống edit giùm, cũng được truyền bá rộng rãi trước khi sóng nhiễu. Bây giờ thì chỉ có thể nghe radio bình thường thôi.
Két!
Nạp Lan Hồng thắng gấp, những người còn lại cũng theo quán tính mà ngã trái đổ phải.
Nạp Lan Hồng vuốt mồ hôi, một like cho kĩ thuật lái xe siêu quần của mình: “Có người ăn vạ ở đầu xe, tôi mà không thắng lại kịp là tai nạn rồi.”
Ăn vạ?
Thuần Vu Yến cho ý kiến: “Bẻ lái qua làn khác rồi chạy đi.” Có khi người ăn vạ không có ý tốt, xuống dưới có khi bị cướp xe.
Nạp Lan Hồng lập tức làm theo, xoay tay lái, rẻ qua trái. Kết quả, ăn vạ đứng lên chạy qua bên đó, lăn một vòng, lại trở về trước đầu xe nằm.
“…” Ăn vạ nay kĩ thuật quá nhỉ.
Bạch Tiểu Nhung cởi dây an toàn: “Để em xuống xem sao.” Cho ăn vạ một đấm trước rồi tính.
Thuần Vu Yến cũng làm động tác tương tự, mở cửa xe: “Anh đi cùng em.”
Bạch Tiểu Nhung lập tức xắn tay áo, bước chân hùng hổ đi đầu, thề phải cho ăn vạ phù mỏ cho bỏ tật cản đường: “Muốn ăn đấm hay đập-”
“Ớ? Một thằng nhóc?!” Bé thế này, chắc cũng tầm 9,10 tuổi.