“Chàng đừng có…” Phật Sinh cụp mắt, có một chút khó xử. Tuy nói hiện tại kinh nghiệm của nàng đã vô cùng dồi dào, nhưng mỗi lần thân mật thì nàng vẫn cảm thấy ngại ngùng. Tính tình của nàng tùy tiện đã quen, cho nên chỉ do dự một lát rồi nói thẳng: “Chàng không thể khống chế bản thân một chút sao?”
Hoắc Đình Vân cười, tiếng cười có chút khàn khàn: “Bảo bối, ta khống chế không nổi.” Thứ dưới hạ thân cảm nhận được sự hưng phấn của chủ nhân, tất nhiên là không thể khống chế được mà từ từ to ra, rồi nhảy lên. Huống hồ Hoắc Đình Vân cũng không muốn làm thế, bởi vì hắn rất thích nhìn dáng vẻ xấu hổ của nàng.
Nói tóm lại, mọi thứ đều rất thỏa mãn.
Về phần nữ tử kia, sau khi mua về thì Phật Sinh định đưa nàng ta cho Hướng Cổ để làm thê, nhưng không ngờ nàng ta lại có hứng thú với Hoắc Đình Vân hơn.
Nữ tử kia tên là Tiểu Lan, nhìn thì rất nhu thuận ngoan ngoãn, nói gì cũng nghe, chỉ là hay thích sáp tới chỗ của Hoắc Đình Vân.
“Thiếu gia, mời uống trà.” Nàng ta hiển nhiên là đã xem mình như tỳ nữ kề cận của Hoắc Đình Vân.
Khi Phật Sinh nhìn thấy cảnh này: …
Nàng yên lặng mắng một câu: “Trêu hoa ghẹo nguyệt.”
Hoắc Đình Vân hình như đã nghe thấy, hắn ngẩng đầu hỏi: “Hoa ở đâu thế?”
Thật ra thì Hoắc Đình Vân là một người rất tự giác, hắn chưa từng cho Tiểu Lan sắc mặt tốt, cũng từng nói rõ với nàng ta là: “Ngươi không cần hầu hạ ta, đi hầu hạ phu nhân đi.”
Tiểu Lan đồng ý, sau đó có chút sợ hãi tới tìm Phật Sinh: “Phu nhân có gì dặn dò thì cứ sai bảo Tiểu Lan.”
Mặc dù người của Tiểu Lan ở cạnh Phật Sinh, nhưng ánh mắt thì cứ bay sang chỗ của Hoắc Đình Vân. Phật Sinh thấy thế thì không còn gì để nói, nàng cảm thấy như bản thân đang lấy đá đập chân mình.
Bọn họ vốn tưởng đây chỉ là một chuyện nhỏ, mãi cho tới ngày ấy, khi Hoắc Đình Vân cùng mấy tiên sinh đi uống rượu rồi say khướt trở về. Lúc đó Phật Sinh không có ở nhà, Tiểu Lan bèn tiến tới hầu hạ. Hầu hạ không thì cũng được đi, nhưng không ngờ nàng ta lại có ý đồ làm chút chuyện bất chính, bị Hoắc Đình Vân một cước đá ra ngoài.
Không sai, chính là ‘đá’ ra ngoài.
Sau khi Hoắc Đình Vân uống say thì tính tình không tốt lắm, cũng không giả bộ yếu đuối nữa, hắn lạnh lùng nhìn Tiểu Lan, sau đó không chút lưu tình đá nàng ta ra khỏi cửa.
Lúc Phật Sinh nghe được chuyện này thì Tiểu Lan đã ngồi ở đằng kia khóc sướt mướt, thấy Phật Sinh về, nàng ta nhanh chân chạy tới quỳ cầu Phật Sinh tha thứ. Phật Sinh không còn lời nào để nói, chỉ bảo Hướng Cổ đuổi người đi.
Hoắc Đình Vân đã ngà say, trong ý cười mang theo mấy phần càn rỡ, hắn đến tìm nàng cầu khen ngợi: “Nương tử, một phu quân tự giác như ta, cho dù nàng có đốt đèn thì cũng khó tìm lắm đấy.”
Phật Sinh hừ một tiếng, sau đó đi bưng canh giải rượu tới cho hắn uống. Hoắc Đình Vân là một kẻ không an phận, uống canh giải rượu thôi mà cũng muốn mớm cho nàng, thế là hai người dây dưa một hồi, cuối cùng lại dây tới trên giường.
Hoắc Đình Vân xoa bụng nàng, thì thào hỏi: “Sao lâu vậy rồi mà chỗ này không có chút phản ứng nào vậy?”
Phật Sinh có chút mơ hồ đáp: “Chàng hỏi ta? Vậy ta biết hỏi ai?”
Hoắc Đình Vân hiểu sai ý của nàng, cho rằng nàng đang ám chỉ vấn đề nằm ở phía hắn, cho nên đành phải cố gắng thêm gấp bội.
Sau khi trải qua quá trình cầy cấy vất vả thì rốt cuộc cũng gặt hái được thành công.
Phật Sinh mang thai rồi.
Nàng là một người không câu nệ tiểu tiết, cho nên ngay cả việc mình có thai cũng không phát hiện. Ngày ấy còn cùng các tỷ muội đồng hương đi ra hồ hái đài sen, không ngờ chơi đùa quá trớn, trượt chân ngã xuống hồ.
Sau khi Hoắc Đình Vân nghe tin thì vội vã trở về, vừa vào thì đã nghe đại phu nói: “Chúc mừng tiên sinh, là hỉ mạch.”